Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 117: Thế giới 4: Mạt Thế (28)



Vốn là đinh rời đi ngay, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện gì đó, Lãnh Tử Nguyệt liền đổi hướng, đi về phía chiếc xe quân đội dẫn đầu, Lãnh Nhược Hy không cần nghĩ cũng biết được ý định của anh, cô không phản đối, chỉ một mực theo phía sau

Thấy hai người đi đến, một quân nhân đứng gác cạnh đó liền tiến lên, hỏi

" Có chuyện gì sao? "

Lãnh Tử Nguyệt trực tiếp vào thẳng vấn đề

" Báo với đội trưởng các người, có rất nhiều tang thi đang tới gần, nếu muốn sống thì nhanh đi mau, không thì thôi "

"......."

Nói xong, Lãnh Tử Nguyệt mặc kệ người quân nhân đang ngơ ngác đứng đó, trực tiếp mang theo Lãnh Nhược Hy rời khỏi

Nhìn bóng lưng hai người càng ngày càng xa, người quân nhân đứng im một lúc rồi quay đầu chạy đi báo tin

Khi hai người vừa quay lại, đã thấy đám người Huân Từ Liêm đã chuẩn bị xong xe, đang ở một bên đợi bọn họ, có thể là vì gặp phải đả kích khá lớn, nên Huân Thừa Dụ liền ngoan ngoãn trèo lên chiếc xe khác ngồi yên một chỗ

Sau khi cả nhóm tập hợp đầy đủ, xe liền lập tức phóng đi

Nhưng bánh chỉ mới lăn được mấy trăm mét, Lãnh Nhược Hy liền kêu dừng lại

Huân từ liêm nhíu mày hỏi: " Sao vậy? "

Lãnh Nhược Hy trầm mặt trả lời: " Chúng ta bị bao vây rồi "

Không cần phải nói rõ ràng, nhưng những người ở đây đều có thể hiểu được cô đang nói đến cái gì

Huân từ liêm mặc dù không biết tại sao Lãnh Nhược Hy lại có thể phát hiện ra điều này, giống với Lãnh Tử Nguyệt khi đó vậy, thậm chí y còn chưa kịp biết chuyện gì, bọn họ đã có thể nắm bắt được tình hình, điều đó cho thấy, hai người này có thực lực trên y

Nhưng lần này có chút khác, ngay lúc Lãnh Nhược Hy kêu dừng xe lại, dường như y cũng cảm nhận được điều gì đó

Lãnh Tử Nguyệt không có chút gì là lo lắng, anh bình tĩnh hỏi

" Còn cách chúng ta bao nhiêu? "

Lãnh Nhược Hy: " Còn hơn 1km "

Nguyên Hạo thấy xe anh mãi không có ý định tiếp tục đi, liền trực tiếp lái xe đến bên cạnh

" Chuyện gì vậy? Tại sao không đi tiếp? "

Sắc mặt Huân Từ Liêm ngưng trọng trả lời hắn

" Trong vòng bán kính 1km xung quanh chúng ta bị bao vây hết rồi, không đi được "

Nguyên Hạo dường như không thể tin: " Cái gì?! "

Lãnh Nhược Hy: " Giờ chỉ có thể bất chấp xông ra mở một con đường máu mà thôi "

Không một ai nói gì, Huân Từ Liêm mở cửa xe, ra ngoài nhìn xung quanh một lượt, khi nhìn đến tòa tháp không xa phía trước, tầm mắt y hơi dừng lại

" Đến đó đi "

Tất cả nhìn theo hướng Huân Từ Liêm chỉ, thấy đó là một tòa tháp khá cao, tang thi sẽ không thể leo lên đó được, bọn họ chỉ cần lên đó, đợi đến khi tang thi rút hết là có thể an toàn

Không có ai phản đối, một đội hai xe liền chuẩn bị xuất phát đến chỗ đó, nhưng đúng lúc này, đầu xe bọn lại bị một chiếc xe quân đội chặn đầu lại

Cửa xe mở ra, từ trong đó bước ra một người thanh niên còn khá trẻ, trên người mặc bộ quần áo rằn ri, mặc dù trời đã hơi se lạnh nhưng hai chiếc cúc áo trên cùng của hắn vẫn mở ra, chính là một bộ dáng lười biếng bất cần đời, nhưng chính gương mặt đó lại rất đẹp đến mức khiến những khuyết điểm điểm đó trên người hắn lại càng trở nên cuốn hút

Thanh niên đi xuống, lười biếng dựa vào cạnh xe, hướng bọn họ cười cười

Huân Từ Liêm cũng ngay lập tức mở cửa đi xuống, người khác trong đội cũng ngay lập tức xuống theo, hai bên nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Huân Từ Liêm lên tiếng trước

" Các người đây là ý gì đây? "

Người thanh niên quân nhân cười cười

" Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn biết là đã có chuyện gì xảy ra mà thôi "

Lãnh Nhược Hy nhíu mày: " Không phải đã nói với các anh là có tang thi đến rồi sao? "

Thanh niên bình tĩnh gật đầu: " Ừm, tôi đã nhận được rồi "

Nguyên Hạo vốn có chút nóng tính liền tức giận hỏi: " Vậy anh còn muốn hỏi cái gì? "

Nghe câu hỏi của hắn, thanh niên thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào bọn họ

" Các anh là đang định đi đâu? "

không một ai nói gì, dường như bọn họ không có ý định trả lời câu hỏi này

Cảm thấy hai bên không ai có ý định nhường một bước, Lãnh Tử Nguyệt thở dài lên tiếng

" Tang thi đã bao vây hết xung quanh đây rồi, bọn tôi định đến cái tháp bên kia tránh đi "

Anh vừa nói xong liền có cảm giác như tất cả ánh mắt đang dồn về phía mình, cuối cùng vì không chịu nổi nữa, Lãnh Tử Nguyệt liền giơ tay lên đầu hàng

" Không còn cách nào khác a, nếu còn tiếp tục dây dưa nữa thì tất cả đều không kịp, chết hết cả lũ thì vui rồi "

"......"

Thanh niên quân nhân chuyển tầm mắt nhìn sang anh, đột nhiên mỉm cười

" Cậu thú vị thật đó, tên gì vậy? "

Lãnh Tử Nguyệt cũng mỉm cười, đánh giá hắn từ đầu đến cuối

" Anh có vẻ rất thông minh nhỉ? "

Thanh niên nhướng mày, thoải mái gật đầu thừa nhận

" Nhìn tôi giống người ngu ngốc sao? "

Lãnh Tử Nguyệt lắc đầu, mắt có chút ý cười lóe qua

" Tôi cũng thấy là anh rất thông minh, vậy nên tên của tôi...anh đoán xem? "

Thanh niên: "....." Cái này cùng thông minh có liên quan gì đến nhau?

Nhóm người Huân Từ Liêm cũng khẽ cười một tiếng, bỏ mặc đám đám người quân nhân ở lại, bọn họ liền lên xe, lách qua những chiếc xe khác rồi phóng đi

Thanh niên nhìn theo xe bọn họ đi qua trước mặt mình, khóe môi bỗng cong lên nở nụ cười

" Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi "