Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 118: Thế giới 4: Mạt Thế (29)



" A Liêm, cậu có biết người vừa rồi là ai không? "

Nghe câu hỏi của Nguyên Hạo, Huân Từ Liêm lắc đầu

" Không biết, chưa nhìn thấy bao giờ "

Vì là gia tộc thiên về quân sự nên từ khi còn rất nhỏ, Huân Từ Liêm đều đã được huấn luyện tại quân đội, những người có chức vụ cao trong đó y gặp qua cũng không ít, nhưng không có ấn tượng gì với thanh niên vừa rồi

Lãnh Tử Nguyệt tựa đầu lên cánh tay, nhìn một đám người đang thảo luận mà bất giác thở dài

' Ở cạnh nam nữ chủ chính là có diễm phúc như vậy đó, mọi lúc mọi nơi đều có thể gặp được nguy hiểm, vinh hạnh thật sự '

[...haha…] Hệ thống không biết nói gì, chỉ có thể cười trừ

Không bao lâu sau, nhóm bọn họ liền đã đi đến phía dưới chân tháp, cái tháp này khá cao, khoảng hơn trăm mét

Tần Lãng: " Vậy bây giờ chúng ta bỏ xe cùng vật tư ở lại rồi đi lên sao? "

Tất cả mọi người nhất thời đều im lặng, có chút không nỡ, chỗ vật tư này là do bọn họ liều mạng đổi lấy, đột nhiên bảo phải từ bỏ, làm sao họ có thể nỡ chứ

Lãnh Tử Nguyệt cảm nhận được tầm mắt Huân Từ Liêm liếc tới, anh bình tĩnh nhìn lại, bốn mắt yên lặng nhìn nhau, không đến ba giây sau, anh đã lên tiếng

" Không cần, giao tất cả cho tôi đi "

Lãnh Nhược Hy nghe thấy liền nhíu mày: " Anh hai "

Lãnh Tử Nguyệt xoa đầu trấn an cô, chân bước đến gần xe, tay anh vừa chạm vào, cả chiếc xe cùng vật tư trên đó đều biến mất, tất cả mọi người liền đồng loạt mở to mắt kinh ngạc

Anh bình thản giải thích: " Đây là dị năng không gian "

Một lúc lâu sau, Nguyên Hạo mới lắp bắp lên tiếng

" Vậy là cậu có tận hai dị năng? "

Lãnh Tử Nguyệt gật đầu

Ngoại trừ Lãnh Nhược Hy và Huân Từ Liêm ra, ai cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía anh

Giải quyết xong chuyện này, Huân Từ Liêm liền dẫn đầu đám người leo lên tháp, trước đây có thang máy thì không sao, nhưng bây giờ điện đã bị cúp, không còn cách nào khác, bọn họ đành phải đi thang bộ, leo một mạch từ tầng một lên đỉnh, cho dù là mạnh đến đâu thì cũng chịu không nổi chứ đừng nói đến nhóm họ còn có cả thiếu niên và phụ nữ

Lãnh Nhược Hy nhìn thanh niên gương mặt tái nhợt đang dừng lại thở dốc bên cạnh mình, cô có chút không đành lòng, ngẩng đầu nói với ba người đi phía trước

" Các anh đi trước đi, không cần đợi bọn tôi đâu "

Huân Từ Liêm cũng nhìn đến thanh niên, hơi dừng lại một chút, y nói

" Dừng lại nghỉ chút đi "

Không ai có ý kiến, bọn họ âm thầm thở phào một tiếng, đã đi đến tầng 52, cũng xem như đã đi được một nửa, nói không mệt thì chính là nói dối

Nhân lúc nghỉ ngơi, Huân Từ Liêm đi đến vách ngoài tháp, nhìn ra ngoài, ánh mắt y đột nhiên trầm xuống

Nhận thấy trạng thái y có chút kì lạ, Tần Lãng cùng Nguyên Hạo cũng tiến đến, nhưng khi nhìn thấy, bọn hắn cũng không dấu được sự sợ hãi trong đáy mắt

Đứng từ trên cao nhìn xuống, bọn họ có thể dễ dàng quan sát được mọi thứ, rõ ràng nhất chính là xa xa đằng trước có một đoàn tang thi đang hướng về phía này đi tới

Số lượng rất nhiều, nhiều đến đáng sợ, Lãnh Nhược Hy cũng hoảng hốt, không nghĩ đến mạt thế mới sảy ra không lâu mà bọn họ đã gặp phải tang thi triều rồi

Lãnh Tử Nguyệt lúc này lại nhìn về hướng khác, anh thấy một đoàn xe quân đội cùng với những chiếc xe khác đang hướng về cái tháp này mà đi đến

Anh lắc đầu, có chút thở dài ngán ngẩm

' Lại kéo đến nhiều người như vậy, đây chính là lo tang thi không biết chỗ bọn họ ẩn nấp hay sao '

Không lâu sau trong nhóm bọn họ cũng có người để ý đến chuyện này, nhưng cũng đã muộn, những người nọ đã dừng dưới chân tháp, rồi nhanh chóng leo lên, dẫn đầu đám người không ai khác chính là thanh niên quân nhân bọn họ đã gặp

Nguyên Hạo tức giận, đấm thật mạnh vào cây cột gần đó, làm nó trực tiếp gẫy, rơi từ trên cao xuống dưới

" Cái tên chết tiệt này! "

Lãnh Tử Nguyệt chớp mắt, có chút hứng thú tiến lên nghiên cứu, đưa tay lên sờ cằm, miệng chậc một tiếng

" Cái này là bê tông à nha, tay anh không thấy đau sao? "

Nguyên Hạo lắc đầu: " Không có "

" Ừm " Lãnh Tử Nguyệt liền chỉ sang cây cột thép bên cạnh

" Vậy đấm nó thử xem "

Nguyên Hạo: "......"

Mọi người: "......"

Huân Từ Liêm có chút bất đắc dĩ thở dài, lên tiếng nhắc nhở

" Đừng nghịch, còn đấm nữa thì ngay cả chỗ này cũng liền sập luôn "

Đưa tay lên vuốt nhẹ sống mũi, Lãnh Tử Nguyệt có chút ngượng ngùng, anh lùi lại phía sau, ôm Tiểu Bạch Lang ngoan ngoãn ngồi nghỉ tại chỗ

Lãnh Nhược Hy lúc này mới lo lắng lên tiếng

" Lần thi triều lần này không bình thường chút nào, sao bọn chúng lại đột nhiên cùng nhau tiến về phía này chứ, nhìn theo số lượng này, gần như là được một nửa dân số thành phố này rồi "

Lãnh Nhược Hy suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói: " Hơn nữa mạt thế bắt đầu không bao lâu, không có khả năng tang thi sẽ tiến hóa nhanh như vậy "

Sau khi nghe cô nói xong, ba người kia liền trầm mặc, không khí cũng dường như bị tâm trạng của họ ảnh hưởng, ngưng trọng xuống

Nhưng không một ai phát hiện ra, ánh mắt Lãnh Tử Nguyệt từ trong bóng tối đã lóe lên một tia sáng phức tạp, nhưng rất nhanh anh liền cụp mắt xuống

____________

Mấy ngày tết này mình sẽ dành thời gian ở bên gia đình nên không có ra chương mới, mong mọi người thông cảm, chúc mọi người có một năm mới vui vẻ, tràn ngập niềm vui, hạnh phúc