Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 453: Nàng dâu nuôi từ bé (29)



Bây giờ cô đã mở ra con đường thương nghiệp ở Bắc Thần quốc, một năm bôn ba, không phải uổng phí.

Chờ cùng Kỷ Ngôn Đình đến kinh thành thi hội, cô cũng sẽ bắt đầu dời trọng tâm đến đó.

Hệ thống thương nghiệp ở kinh thành có xu hướng hoàn chỉnh, hình thành mấy phe phái, có liên quan mật thiết đến triều đình, mà cô muốn nhập cư vào kinh thành, tất nhiên cũng phải chiếm một vị trí quan trọng.

Mở rộng vốn ở kinh thành...

Ngẫm lại, cô ngược lại rất mong chờ, đấu tranh như vậy, mới càng thú vị.

"Niệm An, ở bên ngoài có gặp được nam tử ái mộ trong lòng chưa?" Kỷ Dung nhận được ánh mắt của Kỷ Thư, giống như trong lúc vô tình hỏi một câu.

Theo lý thuyết hôn nhân đại sự của hài tử, để bọn họ làm chủ là được, nhưng trượng phu nói, để cho hài tử tự quyết định, nàng gả phu theo phu, lấy hắn làm chủ.

"Niệm An muội muội, có sao?" Kỷ Ngôn Đình giọng nói âm trầm, nhưng nhìn Tô Mộc, đôi mắt lại mang theo ai oán.

"Bá phụ, bá mẫu, Niệm An chưa từng có tâm tư kia."

Ái mộ?

Có thể kiếm tiền sao?

Không thể!

Thế thì cần làm gì?

Nghe Tô Mộc nói, Kỷ Ngôn Đình tự giác thay vào ý nghĩ, nàng chỉ thích mình, đối với nam tử khác không có ý tứ.

Nàng chưa bao giờ hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, điểm này hắn vô cùng vui vẻ.

Kỷ Thư nhìn bộ dáng nhi tử nhà mình mừng thầm, gãi gãi đầu, nhi tử có phải nghĩ sai trọng điểm hay không, Niệm An nói nàng không có tâm tư kia, là đem tất cả mọi người kể cả hắn đều bài trừ ra ngoài.

Hắn cười ngây ngô cái gì?

Kỷ Thư vốn định sau khi dùng xong bữa tối, cùng nhi tử nhà mình nói một phen, để cho hắn tự mình tranh thủ, nếu Niệm An thật sự đối với hắn không có tâm tư kia, hắn liền sớm ngày dứt tình.

Nhưng sau khi dùng bữa tối xong, Ảnh Nhất cả người đen thui, chỉ lộ ra một đôi mắt đã đến, Tô Mộc cùng hắn nói chuyện, đến thư phòng, Kỷ Ngôn Đình liền đi theo phía sau.

Kỷ Thư chỉ có thể nhìn bóng lưng nhi tử nhà mình lắc đầu.

Tên nhóc này...

Thôi, xem duyên phận đi.

Kỷ Ngôn Đình đi theo phía sau Tô Mộc, Ảnh Nhất đã quen với chủ tử nhà mình không tránh hắn, mà hắn liền lẳng lặng ngồi ở một bên, không nói một lời, nhưng khí thế trên người lại đặc biệt kinh người.

Bàn tay ẩn giấu dưới áo bào đen vuốt cánh tay đang nổi da gà của mình.

Liết mắt vụng trộm nhìn Tô Mộc, chủ tử tựa hồ một chút cũng chưa từng cảm nhận được một phen khí tức áp chế này.

Ảnh Nhất chống lại uy áp này, thẳng đến khi đem chuyện mình tìm hiểu báo cáo xong, Tô Mộc để cho hắn rời đi.

Vừa rời khỏi thư phòng, thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù hắn là sát thủ máu lạnh, cũng không ngăn cản được uy áp lạnh lẽo như vậy.

Kỷ Ngôn Đình kia...

Không phải người bình thường.

"Niệm An muội muội, ta sẽ lên kinh tham gia thi hội, muội sẽ đi cùng ta chứ?" Tính toán ngày, hắn nên khởi hành rời đi.

Khởi hành không khó, nhưng hắn muốn đưa nàng đi cùng.

Trong một năm qua, số lần gặp nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng cũng coi như có thể thấy được.

Nếu nàng muốn ở lại trấn này, mà hắn đến kinh thành, ngắn thì hai ba tháng, dài thì nửa năm.

Mà nàng chạy xung quanh, không biết khi nào sẽ trở về, một năm này mình đều ở tại chỗ chờ nàng, nàng trở về mình mới có thể nhìn thấy.

Lúc đó bọn họ đều có chuyện của nhau, khi nào có thể gặp mặt, đều rất khó nói, hắn có thể nhịn được hai ba tháng không gặp nàng, nhưng nửa năm...

"Ừm." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Kinh thành, cũng là một nơi tốt, vì sao không đi?

Ánh mắt Kỷ Ngôn Đình sáng ngời, kinh hỉ: "Niệm An muội muội, muội nói thật sao?"

Nàng nguyện ý vì mình cùng nhau đến kinh thành?

Quả nhiên nàng vẫn rất để ý đến mình.

Hiển nhiên là Kỷ Ngôn Đình suy nghĩ nhiều.

"Ừm." Tô Mộc gật đầu.

Cô chưa từng nói với hắn sẽ đến kinh thành sao?

Không có sao?