Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 454: Nàng dâu nuôi từ bé (30)



Kỷ Ngôn Đình cao hứng, hướng về phía Tô Mộc nhào tới.

Tô Mộc nghiêng người, hắn ngã xuống đệm ở một bên.

"Niệm An muội muội, ta thật cao hứng." Giọng nói của Kỷ Ngôn Đình từ một bên truyền đến.

"Niệm An muội muội, chờ ta đỗ Trạng Nguyên là lúc..."

"Nơi nào mát mẻ ở lại nơi đó." Lời tiếp theo của hắn Tô Mộc cũng không muốn nghe, nói tới nói lui, chán đến hoảng.

"Bên người Niệm An muội muội mát mẻ." Kỷ Ngôn Đình bây giờ da mặt càng lúc càng dày.

Chỉ cần có thể dựa vào bên cạnh cô, da mặt dày hắn cũng nhận.

"Hửm?" Giọng điệu nguy hiểm của Tô Mộc.

Kỷ Ngôn Đình tê dại đứng dậy: "Niệm An muội muội, ta ở trong phòng chờ muội."

Hắn không muốn bị ném ra ngoài một lần nữa.

Niệm An muội muội dưỡng thành thói quen một lời không hợp liền ném hắn ra ngoài, như vậy rất không tốt.

Trước khi rời đi, cúi người, hung hăng hôn lên má Tô Mộc, sau đó chạy trốn cũng ra cửa, đóng cửa.

Tô Mộc ngước mắt lên, nhìn cửa phòng đóng lại, con ngươi khẽ hiện lên ý cười.

Cửu Thiên Tuế liền yên lặng nhìn, nhìn vị kia ở trước mặt Tô Mộc nhảy nhót, nhìn ký chủ miệng chê nhưng thân thể lại thành thật sủng ái Kỷ Ngôn Đình, mà địa vị của Kỷ Ngôn Đình lại không cách nào vượt qua tiền tài.

Không! Thể! Vượt! Qua!

-

Tô Mộc ở thư phòng một lát, liền trở về phòng.

Một năm trước khi Kỷ Ngôn Đình bị bệnh, Tô Mộc đồng ý cho hắn ở phòng mình, Kỷ Ngôn Đình quả thật vào ở, nhưng...

Tô Mộc chuyển sang phòng bên cạnh.

Thời gian Kỷ Ngôn Đình ở cùng Tô Mộc, cũng không ít lần tác yêu tác quái, nhưng cuối cùng đều nhận lấy túng quẩn mà kết thúc.

Tô Mộc bước vào trong phòng, không ngoài ý muốn nhìn thấy trên giường của mình, Kỷ Ngôn Đình dựa vào bên giường đọc sách, hắn xem đến mê mẩn, ngay cả Tô Mộc trở về cũng không phát hiện.

Sắc mặt Kỷ Ngôn Đình càng đỏ, hô hấp cũng trở nên nặng nề một chút, nhiệt độ cơ thể tăng lên không bình thường.

【 Ký chủ, cô không tò mò Kỷ Ngôn Đình đang đọc sách gì sao? 】 Cửu Thiên Tuế cười tà ác.

Kỷ Ngôn Đình thật là trên con đường tìm chết càng đi càng xa.

Chỉ những lời này của Cửu Thiên Tuế, Tô Mộc cũng đã đoán ra.

Tô Mộc tiến lên, đoạt lấy sách.

"Niệm An muội muội!" Kỷ Ngôn Đình vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy cô.

Sau một khắc phản ứng được quyển sách của mình bị cô cướp đi, có chút cuống quít muốn đoạt lấy.

Tô Mộc đang nhìn trang mới nhất của hắn mở ra, bình luận: "Tư thế không tệ, hệ số độ khó quá cao, không cẩn thận, ngươi sẽ phế đi, cái này..."

Kỷ Ngôn Đình: "..."

Cửu Thiên Tuế: 【... 】

Ký chủ, cô có muốn cũng đừng sắc bén như vậy!

Còn nghiêm trang sắc bén!

Đây là một quyển sách ứ ừ hứ hừ, không phải toán văn anh, toán lý hóa...

Cần thiết sao?

Muốn hỏi cô là cần thiết sao!?

Trọng điểm của Kỷ Ngôn Đình không giống với Cửu Thiên Tuế, hắn là kinh ngạc!

Kinh ngạc Niệm An muội muội của hắn mặt không đỏ, tâm không nóng nảy cùng hắn đàm luận những thứ này.

Nhưng...

Tại sao tất cả đều phủ nhận hắn!?

"Niệm An muội muội, không thử làm sao muội biết ta không được!?"

Đây quả thực là vũ nhục hắn thân là một nam tử!!!

Tô Mộc tầm mắt di chuyển xuống, ánh mắt rơi vào vị trí, vừa vặn ở giữa hai chân hắn.

Ánh mắt cô rơi xuống vị trí rõ ràng không đứng đắn như vậy, nhưng con ngươi cô lạnh lẽo, không mang theo chút tình cảm, lại là ánh mắt vô cùng đứng đắn.

Nhưng Kỷ Ngôn Đình lại chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt ý vọt thẳng vào bụng, thiếu chút nữa không khống chế được dưới tầm mắt của cô liền đứng sừng sững.

"Suy đoán mà thôi."

Cô chỉ là lấy tố chất thân thể của hắn phân tích các phương diện, cũng không có ngụ ý khác.

Nhưng...

Tật xấu phân tích này của cô không nên dùng vào lúc này...

Cửu Thiên Tuế: Hiếm khi ký chủ biết mình sai.