Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 127: Tân nương của quỷ (21)



"Ký chủ cô có phải là người không vậy?"

Viên Viên âm thầm nuốt khan, ban đầu nó giấu cô về thân phận của Lục Thừa Dương là sợ cô biết được nhược điểm này của hắn, thế mà cuối cùng cô vẫn cứ biết được, lại còn biết được chỉ qua một lần tiếp xúc nữa chứ, nó phục cô rồi.

Hạ Phong Linh nhếch môi.

"Không phải, ta là một hồn ma lang thang."

"..."

Đồ ký chủ thù dai.

...

Trong cốt truyện sau này đám đạo sư kia vẫn phát hiện ra được nhược điểm của hắn mà bày ra một tụ linh trận chờ hắn vào bẫy.

Mà nữ chính chính là người đã lừa hắn vào trận tụ linh đó, cô ta nói với hắn, trận pháp này có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn trên người vì thế nên Lục Thừa Dương liền tin lời cô ta mà đi vào đó.

Mà lý do Lục Thừa Dương tin nữ chính như thế là do lúc hắn mới thoát ra ngoài có bị mọi người đuổi giết, ghét bỏ chỉ có nữ chính là chủ động giang tay ra giúp đỡ hắn nên hắn mới động lòng mà tin cô.

Hạ Phong Linh không muốn điểm yếu này tồn tại nên đã thương lượng với hắn, bắt hắn bỏ một trong hai.

Một là tiếp tục làm thần, nhưng điều này là không thể, hắn bị phong ấn nghìn năm, âm khí sớm đã chiếm thế thượng phong, hơn nữa, người khiến hắn bị như vậy đã phế đi căn cốt tu tiên của hắn, khiến hắn mãi mãi cũng không thể làm thần được nữa.

Hai là từ bỏ chấp niệm, đọa ma hoàn toàn.

Cách làm này vô cùng đơn giản, hắn chỉ cần đến nơi phong ấn, xóa bỏ một vài thứ trên đó là được.

Hạ Phong Linh sẽ không thánh mẫu như nữ chính, nhất mực khuyên hắn về con đường chính đạo, kết quả lại khiến hắn chịu nhiều đau đớn hơn.

Lục Thừa Dương bị phong ấn quá lâu rồi, vì vậy hắn nhất định phải đọa ma hoàn toàn.

Mặc dù lúc Lục Thừa Dương biết được bản thân không thể trở lại làm thần được nữa, chỉ số hắc hóa có tăng nhẹ, nhưng mà Hạ Phong Linh có điểm công đức chống lưng nên không chịu ảnh hưởng gì nhiều lắm.

Nhưng cô hi sinh nhiều điểm công đức như thế mà hắn trước thì muốn cô làm vật tế của hắn giờ lại muốn cô làm con rối của hắn.

Cái này không thể tha thứ được.

Đáng đánh.

- nương...vợ ơi, đừng giận mau ăn quả đi, không phải thân thể vợ rất cần linh khí bồi bổ sao.

Lục Thừa Dương thấy Hạ Phong Linh không đúng lắm thì bắt đầu giở trò nịnh nọt.

- không ăn.

Ai biết ăn xong ta còn mạng để về không chứ.

Lục Thừa Dương thấy cô kiên quyết như thế thì xụ mặt xuống.

- ta đã hứa là sẽ không làm hại đến nàng rồi sao nàng vẫn không tin ta?

Đừng có giả vờ đáng thương với ta.

Hạ Phong Linh kiên quyết không ăn, Lục Thừa Dương lại không dám ép buộc cô, cuối cùng chỉ có thể yên lặng cất nó đi mà thôi.

Sau đó thì hóa thành một làn khói đen bỏ đi mất.

Có lẽ là giận cô rồi, nhưng mà Hạ Phong Linh cũng mặc kệ.

Khi nào hắn từ bỏ ý đồ muốn khống chế cô thì khi đấy cô mới lại để ý đến hắn tiếp nhé, còn không thì nằm mơ đi.

...

Hạ Phong Linh và Lục Thừa Dương nội chiến, mấy người xung quanh liền gặp xui xẻo.

Hạ Phong Linh thì vẫn khá là yên lặng, trước như thế nào thì sau vẫn như thế, Lục Thừa Dương thì điên cuồng hơn nhiều.

Thế nên bây giờ trong thành phố lúc nào cũng âm âm u u, âm khí dày đặc, ác linh thì xuất hiện thành đàn, đám đạo sĩ kia vừa xử lý xong chỗ này thì nơi khác lại có chuyện tiếp, loạn đến không thể loạn hơn.

Có mỗi biệt thự Hạ gia là vẫn yên bình, thế nên dạo gần đây nơi này trở thành nơi tránh nạn của các hồn ma bình thường, đặc biệt là phòng của Hạ Phong Linh, đông đến mức Hạ Phong Linh nhìn thấy mà hoa mắt chóng mặt.

- cút.

Hạ Phong Linh sau khi đuổi hết mấy con ma kia đi thì dán một lá bùa lên cửa, sau nghĩ tới cái gì mà chạy qua phòng ông bà Hạ dán thêm một tấm nữa, lúc này mấy hồn ma kia mới an phận hẳn.

Nhưng mà Hạ Phong Linh vừa xử lý xong mấy hồn ma kia thì lại chịu sự tổng tấn công của hội đạo sư trong thành phố tới làm phiền đòi cô chịu trách nhiệm vì đã thả Lục Thừa Dương ra, sau người dân trong thành phố cũng biết nên cũng tới Hạ gia kêu gào ầm ĩ bắt cô cho vào Hạ gia lánh nạn.

Hạ Phong Linh vừa nhìn liền biết tên ngốc đó cố tình làm vậy để ép cô phải đi tìm hắn trước.

Nằm mơ đi rồi cô đi tìm.

Hạ Phong Linh sau khi đánh bay một đám đạo sĩ ra ngoài thì dán một lá bùa lên cổng và xung quanh biệt thự Hạ gia.

Sau còn lập một trận pháp làm biệt thự tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài luôn

Muốn đấu với cô, cô đấu đến cùng với hắn.

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lục Thừa Dương chịu thua mà mò về trước.

Lúc thấy Hạ Phong Linh đang ngồi xếp bằng trên giường thì đi tới ôm cô vào lòng.

- nương tử, ta sai rồi, sau này ta sẽ không làm vậy nữa.

Mấy ngày qua hắn đã nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ Hạ Phong Linh rồi sẽ phải chịu thua mà tới tìm hắn thôi, bởi vì cô rất ghét phiền phức mà.

Nhưng mà cô không có tới tìm hắn khiến hắn rất tức giận, khát vọng muốn biến cô thành con rối của mình càng mãnh liệt hơn, bởi vì chỉ khi biến cô thành con rối của mình cô mới ngoan ngoãn ở bên hắn, hắn cũng không cần phải sợ cô sẽ lừa dối hay bỏ rơi mình nữa.

Chỉ là khi tưởng tượng đến bộ dạng Hạ Phong Linh không có sức sống, cứ giống như một khúc gỗ mặc hắn sai bảo là trái tim hắn lại buồn bã không thôi.

Hắn vẫn là thích bộ dạng hiện tại của cô hơn.

Tuy hơi bạo lực nhưng mà rất đáng yêu nhé.

Vì thế Lục Thừa Dương liền quay về chủ động nhận lỗi, mặc dù hơi sợ bị cô đánh thật nhưng mà thà bị đánh một trận còn hơn là như bây giờ, cứ bứt rứt không yên.

- Ồ, anh sai ở đâu vậy?

- ta không nên muốn biến nàng thành con rối của ta.

- rồi sao nữa?

- ta...ta...

Lục Thừa Dương ngẫm nghĩ thêm lúc nữa, cuối cùng bừng tỉnh.

- ta không nên mang theo cả chùm quả của nàng mà phải để lại đây cho nàng ăn.

Hạ Phong Linh: "..."

Xin lỗi, lần này cô nhất định phải đánh hắn.

Mục tiêu nhiệm vụ như này cô ứ thèm.

Cô giận hắn là vì một chùm quả sao?

Lẽ nào lúc hắn tới đây không nhìn thấy một đống người ma đứng chật kín bên ngoài Hạ gia sao?

Có biết vì đám người đó mà một tuần nay bố mẹ cô không ra ngoài mua đồ ăn được phải ăn đồ dự trữ không hả?

Hắn có biết đầu bếp ở mấy nhà hàng mà cô yêu thích đều bị hắn dọa cho chạy hết rồi không?

Chùm quả nhỏ nhoi của hắn có thể bồi thường nổi tổn thất mà cô phải chịu sao?

"..."

Logic của ký chủ, bản hệ thống từ chối hiểu.