Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 155: Tháp thời không (kết)



Viên Viên tuy vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ nhưng vẫn nhảy ra khỏi lòng Hạ Phong Linh rồi bắt đầu chạy vòng quanh tháp, sau đó những chỗ nó chạy qua, cánh cửa thời không lại lần nữa đóng lại.

- súc sinh, đi chết đi.

- mi mới là súc sinh, cả nhà mi đều là súc sinh.

Người ta là thần thú nghìn năm có một đấy có biết không hả?

Viên Viên vừa nói xong thì cũng chạy tới chỗ Kỳ Uyên đang lẩn trốn, và thế là chuyện gì tới cũng tới.

Rầm.

Rầm.

Rầm.

Sau cú va chạm với Viên Viên đang phóng với tốc độ cao, Kỳ Uyên bị đánh bật vào bức tường đối diện, hắn vừa ổn định lại thân thể thì Lục Tử Hàn từ cánh cửa bên cạnh xông ra, thấy Kỳ Uyên đã hiện thân liền không thương tiếc đạp cho hai cước, thế là Kỳ Uyên liền bị đạp thẳng xuống đất.

Hạ Phong Linh canh ở dưới từ lâu nên thấy hắn rơi xuống liền quăng một cái kết giới nhốt hắn lại, cô vừa quăng kết giới xong, quanh người Kỳ Uyên đột nhiên tuôn ra những làn khói kỳ lạ, làn da của hắn cũng nhăn nheo lại nhanh chóng.

Ban nãy vẫn là một thiếu niên trẻ đẹp mà bây giờ đã là một cụ già rồi.

Lục Tử Hàn thấy vậy liền đi tới kéo Hạ Phong Linh sang một bên.

Hạ Phong Linh tò mò nhìn hắn.

- anh làm gì với hắn vậy?

- không làm gì cả, hắn hấp thu quá nhiều năng lượng hỗn tạp nên bị chúng nó ăn mòn, nhìn thì có vẻ mạnh nhưng lại chỉ giống như bóng bay vậy kim châm phát là vỡ.

À, tưởng mấy vạn năm không gặp sẽ có tiến bộ hơn trước, ai dè lại thụt lùi, thật đáng thất vọng mà.

- Lục Tử Hàn, tên khốn nhà ngươi...

Kỳ Uyên nhìn làn da nhăn nheo trên tay mình thì phát điên mà gào lên.

Hắn khó khăn lắm mới cướp được một thân thể tạm dùng được thế mà lại bị tên khốn này phá hỏng.

Thật đáng hận mà.

Nhưng mà hắn có gào đến cỡ nào thì Lục Tử Hàn cũng không chú ý, hắn chỉ nhìn chăm chú vào đỉnh tháp một lúc rồi nói.

- ta nói này, ngày xưa ngươi bị ta chỉnh chưa đủ thảm hay sao mà giờ lại đi giúp hắn hả?

Hắn vừa dứt lời, một linh hồn liền bay xuống, là một ông cụ, râu tóc đã bạc phơ nhưng nhìn vẫn có tinh thần lắm, chỉ là vừa nhìn thấy Lục Tử Hàn tinh thần liền bay hết không còn một mảnh mà run rẩy đi tới hành lễ.

- đại nhân, tiểu nhân đâu dám.

Người này ra vào tháp thời không như cái chợ, đám người canh gác tháp đã đổi 100 người rồi, hắn không muốn bị đổi đâu.

- thế sao ngươi lại để hắn sai khiến chứ?

Người canh gác rụt rè nói.

- tại tôi thấy khí tức của ngài trên người tên đó tưởng đó là ngài.

Đúng rồi đó, người canh giữ tháp thời không rất hiếm khi lộ diện, mà Kỳ Uyên có khí tức của Lục Tử Hàn nên bọn họ càng không dám ra mặt, ra lần nào liền về hưu luôn lần đó thì ai dám ra.

Hơn nữa bọn họ phát hiện ra Kỳ Uyên đang tự hại mình thì càng không muốn ra, vị này quá đáng sợ thế nên nếu có thể khiến hắn chết đi là tốt nhất.

Thế là Kỳ Uyên cứ tưởng tháp vô chủ nên mặc sức hoành hành, ai biết được là người canh tháp cố ý thả bẫy hắn chứ.

- khí tức của ta?

Lục Tử Hàn nhíu nhíu mày, hèn gì lại không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Giỏi lắm.

Một chiêu dùng được tận mấy lần.

Ta nên khen ngươi thông minh hay chửi mấy người xung quanh ngu ngốc đây?

Khen là điều không thể.

Chửi lại càng không, ai bảo trong số những người bị tên đó lừa có cả vợ hắn chứ...

Haiz...

Thôi giết nhanh đi cho đỡ gai mắt.

Lục Tử Hàn nghĩ vậy liền âm u nhìn Kỳ Uyên, tay hơi động khiến kết giới dần thu nhỏ lại, ép cho Kỳ Uyên sống dở chết dở.

- Lục Tử Hàn ta làm vậy cũng chỉ là muốn khôi phục lại Thần giới mà thôi.

Kỳ Uyên thấy bản thân sắp chết thì vội vã cầu xin Lục Tử Hàn, thấy kết giới ngừng thu nhỏ lại thì nói tiếp.

- tháp thời không có thể nghịch đảo thời không, líc đó ta không chỉ khôi phục được Thần giới mà tất cả mọi người đều có thể sống lại, Phong Linh cũng sẽ tìm lại thân thể thật sự của mình, chỉ cần ngươi...

- ta không muốn.

- ta cũng không muốn.

Lục Tử Hàn và Hạ Phong Linh đồng loạt lên tiếng.

Quay lại quá khứ...

Đó chỉ là một giấc mộng vĩnh viễn cũng không bao giờ thực hiện được.

- các người...

Kỳ Uyên chưa nói xong, Lục Tử Hàn đã lại thu nhỏ kết giới lại thêm vài vòng nữa.

Cuối cùng Kỳ Uyên bị ép đến cả người dị dạng, dần dần tan biến vào hư vô.

Xử lý được kẻ cầm đầu, những việc còn lại đơn giản hơn nhiều.

Vì thế Lục Tử Hàn và Hạ Phong Linh liền giao cho đám người ở tinh tế tự xử lý, bản thân rảnh rỗi thì ở tinh tế tăng gia sản xuất, lâu lâu lại tới tháp thời không thăm thú mấy thế giới xung quanh, cuộc sống phải nói là vô cùng tự do tự tại.

Cho nên cuộc sống của bọn họ hàng ngày chính là.

- phu nhân à, ngược đãi động vật nhỏ là không nên, cô nhường cho ta đi nhé.

Viên Viên dùng móng vuốt nhỏ giữ chặt miếng bánh cuối cùng trên đĩa quyết không nhường, Hạ Phong Linh cũng dí một ngón tay lên trên đó mỉm cười thân thiện.

- Viên Viên à, ngươi tốt xấu gì cũng là thần thú sống đã vạn năm, phải nhường cho trẻ nhỏ là ta chứ.

- phì, cô mà là trẻ nhỏ, là lão bà thì có.

Viên Viên bị chê già thì lập tức xù lông, Hạ Phong Linh vẫn rất dửng dưng.

- ta là lão bà thì chủ nhân mi là gì, ông tổ của chúng ta à?

Ông tổ Lục Tử Hàn: "..."

- Phong Linh, ta thấy dạo này em nên giảm cân rồi, mập quá cũng không tốt đâu.

Hạ Phong Linh nhìn lại người mình vẫn mi nhon mà.

- phu nhân thấy chưa, chủ nhân cũng bảo cô ăn nhiều kìa.

Viên Viên nói xong liền nhanh chóng gặm cái bánh kia rồi chuồn đi, Hạ Phong Linh muốn đuổi theo liền bị Lục Tử Hàn kéo lại ngồi lên đùi mình, cô trừng mắt nhìn hắn.

- anh giúp nó mà không giúp em.

- em nói xem.

Hạ Phong Linh thấy ánh mắt Lục Tử Hàn không đúng thì cười trừ.

- Tử Hàn, thực ra anh cũng không già lắm đâu, ha ha...ế Tử Hàn, em sai rồi sau này em sẽ không dám chê anh già nữa.

- muộn rồi.

Lục Tử Hàn ôm Hạ Phong Linh lên đi thẳng về phòng.

Hạ Phong Linh: "..." cứu mạng!!!!

Viên Viên núp ở một góc tường thấy Hạ Phong Linh bị chủ nhân bắt đi thì âm thầm mặc niệm cho cô 3s, móng vuốt nhỏ hơi nắm chặt lại với vẻ quyết tâm.

Phu nhân yên tâm, miếng bánh này ta nhất định sẽ thay phu nhân xử lý thật tốt.

...

Một thời gian sau đó vòng tuần hoàn lại tiếp tục lặp lại, Hạ Phong Linh và Viên Viên vì đồ ăn mà không thương tiếc bán đứng Lục Tử Hàn và lần nào cũng bị hắn dạy dỗ một trận, nhưng mà một người một thú kia vẫn chứng nào tật đấy không chịu sửa đổi.

Haiz...phải trông hai đứa nhóc như thế thật sự mệt tim mà.

Nhưng mà...

Đây lại chính là cuộc sống mà hắn mong ước bấy lâu nay, cuối cùng nó cũng trở thành hiện thực rồi.