Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 157: Vương phi đừng chạy trốn (2)



- ngươi, đưa nàng ta vào trong tắm rửa thay đồ đi.

Sau khi A Cửu rời đi, tên canh gác kia liền gọi một vài người phụ nữ đi vào phân phó.

- vâng.

- Thập Thất cô nương, mời cô đi theo ta.

Một cô gái đi đến trước mặt cô nói nhỏ.

Thập Thất, đó vốn không phải tên cô mà chỉ là một số thứ tự mà bọn cướp vừa đặt cho cô mà thôi, nhưng mà cô cũng không có vẻ ghét bỏ gì, ngoan ngoãn đi theo cô gái kia.

Bởi vì là hàng đặc biệt nên chỗ ở của Thập Thất cũng tốt hơn ổ rơm của mấy cô gái ngoài kia rất nhiều.

Thập Thất cũng chẳng rõ hàng đặc biệt có nghĩa là gì, nhưng mà cô cũng không quan tâm lắm, dù sao cô cũng không định ở nơi này lâu dài.

Nửa đêm.

- Tiểu Ngũ, A Cửu đại nhân nói rồi, đây là hàng đặc biệt, chúng ta không thể dây vào đâu.

- chỉ cần giữ lại trinh tiết cho nàng ta thì ai biết nàng ta đã bị chúng ta dùng qua chứ, ngươi sợ thì về đi.

Người tên Tiểu Ngũ nạt lại, tên kia liền im bặt.

Tiểu Ngũ thấy vậy thì hơi cười khẩy.

Làm như lần đầu làm mấy chuyện kiểu này không bằng.

Cái gọi là hàng đặc biệt ý à, chỉ là xinh đẹp hơn mấy người khác một chút, bán được giá cao hơn một chút mà thôi, có gì to tát đâu.

Cạch...

Cánh cửa phòng chậm rãi được đẩy ra, hai bóng người nhanh chóng lách qua khe hở rồi cực kỳ nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bởi vì căn phòng vốn không lớn, đồ đạc lại cực kỳ đơn giản, ngoại trừ một chiếc giường ngủ và một bộ bàn ghế ra thì không có gì nữa nên hai người kia rất nhanh liền xác định được vị trí mà tiến về phía chiếc giường kia.

- người đâu?

Hai tên kia nhìn thấy trên giường trống rỗng, chăn vẫn xếp ngay ngắn ở một góc thì hơi giật mình vội vã thắp đèn lên tìm kiếm xung quanh.

- nguy rồi, con ranh đó chạy rồi.

- mau đi tìm nhanh.

Tiểu Ngũ quát một tiếng rồi chạy ra ngoài, tên còn lại cũng chạy ra theo sau luôn...

Mà ở nơi hai người kia không ngờ tới, Thập Thất đang ngồi trên mái nhà thờ ơ nhìn hai tên kia đang chạy đi tìm kiếm xung quanh như hai kẻ ngốc.

Từ khi nhìn thấy ánh mắt của chúng nhìn mình, cô đã biết...

Thập Thất thở hắt ra một hơi rồi nằm xuống mái nhà được lợp bằng rơm.

Quả nhiên nằm ở trên này mới là thoải mái nhất mà.

Sáng hôm sau.

- ngươi nói Thập Thất mất tích?

A Cửu nhìn Thập Thất đang ngồi ngay ngắn trên phòng thì quay sang nhìn Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ lắp bắp.

- nhưng mà...nhưng mà hôm qua lúc tôi đi vào...

Nhận ra mình nói hớ, Tiểu Ngũ vội dừng lại nhưng đã muộn, A Cửu âm trầm nhìn hắn.

- Tiểu Ngũ, lẽ nào mấy cô nương ngoài kia không đủ cho ngươi dùng sao?

- đại nhân, ta chỉ vào kiểm tra...đại nhân...

Tiểu Ngũ nhìn thanh kiếm vừa xuyên qua ngực mình với vẻ mặt không thể tin được.

- đại nhân...

- Tiểu Ngũ, có những thứ còn giá trị hơn cả mạng sống của ngươi nhiều.

A Cửu lạnh nhạt nói rồi rút kiếm ra, sai người bên cạnh lôi xác Tiểu Ngũ đi.

- những người còn lại...

A Cửu liếc nhìn đám người canh gác một chút rồi nói.

- đưa đến chỗ Nhị đương gia đi.

- A Cửu đại nhân, đừng mà...

Nhị đương gia ưa thích chuyện lấy người hầu ra đánh đập làm thú vui, ngày nào cũng có người chết bị ném vào rừng làm mồi cho thú dữ, đi vào đó có khác nào đi vào chỗ chết đâu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

- đại nhân...xin hãy tha cho tôi.

...

Từ sau vụ kia, người canh gác liền bị thay mới toàn bộ, những người mới này ngoan ngoãn hơn nhiều nên mấy cô nương ở kia liền sống thoải mái hơn hẳn.

Mà Thập Thất, người vừa vô tình cứu giúp bọn họ kia lại ngay lập tức bị đem bán đi.

A Cửu cảm thấy cô gái này nhìn có vẻ ngốc ngốc nhưng mà không biết vì sao mỗi khi tới chỗ cô kiểm tra, hắn đều cảm thấy rợn tóc gáy mà không rõ lý do.

Vì vậy hắn quyết định đưa cô đi bán gấp.

Mà người mua cô là một ông già đã ngoài 60.

Thập Thất nhìn người đáng tuổi ông mình ở trước mặt thì mày hơi nhíu lại.

Cô không thích người này, cũng không thích luôn ánh mắt của ông ta nhìn mình, vì thế khi hai người kia giao hàng, Thập Thất ngồi ở trên xe ngựa liền cựa quậy hai tay, rất nhanh liền tháo dây thừng trên tay mình.

- tiểu mỹ nhân, ta đến đây...

Khi Thập Thất đang cởi dây thừng ở chân thì giọng của ông già kia đã vang lên ở ngay ngoài cửa xe, cô hơi mím môi lập tức gia tăng tốc độ.

- tiểu...người đâu rồi...người trong xe ở đâu rồi.

Tên lính canh ở bên ngoài nghe vậy liền vén rèm lên.

Trong xe ngoại trừ ông gia kia cùng dây thừng mà cô nương kia để lại thì không còn ai nữa.

- tôi...tôi vẫn luôn canh chừng ở đây mà.

- vô dụng, mau đi tìm con nhỏ đó đi.

Nhưng mà mấy người kia tìm hồi lâu vẫn không tìm được người thì vội vã quay lại tìm A Cửu đòi lại tiền.

Nhưng mà A Cửu biểu thị, người đã ra khỏi Cửu Trại Sơn đều không thuộc quyền quản lý của hắn mà là của bên mua.

Người của A Cửu đều là mấy kẻ liều mạng, ông già kia không đòi lại được tiền, ngược lại còn bị đám người A Cửu đánh cho nằm liệt giường nên sau cũng không dám nháo ra cái gì nữa.

A Cửu trước đó đã cảm thấy Thập Thất kỳ lạ thế nên khi cô mất tích hắn không thấy ngạc nhiên chút nào còn hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may đã bán đi được rồi, cũng coi như không lỗ vốn.