Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 168: Nguyện cùng nàng đi tới chân trời góc bể (1)



300 năm sau.

Âm giới.

- đại nhân, cánh cổng ngũ giới lại mở ra rồi, ngài có muốn nhận đơn ở tu chân giới không?

Một thị nữ ở Âm giới đi vào đã thấy đại nhân nhà họ đang ngồi nói chuyện với một ông cụ rồi.

Thị nữ: "..."

Đại nhân, ngài cũng nhanh tay thật đây.

- ngươi bảo họ đợi một lát, lát nữa ta sẽ ra ngoài nói chuyện với họ sau.

Tiểu cô nương nhìn thị nữ kia nhàn nhạt nói.

- vâng.

Thị nữ hơi cúi người rồi lùi ra bên ngoài.

- đại nhân, ta sớm đã biết quy tắc của ngài, ta nguyện dùng toàn bộ tuổi thọ của mình ở kiếp sau để đổi lấy một nguyện vọng duy nhất này mà thôi.

Ông lão kia nghe có người đến tìm tiểu cô nương này thì bắt đầu lo lắng, từ nãy đến giờ thái độ của cô nương này rất lạnh nhạt, hoàn toàn không nói có đồng ý hay không khiến ông ta rất lo lắng.

- toàn bộ tuổi thọ của ngươi...ở kiếp sau?

Tiểu cô nương đang hí hoáy ghi chép nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn ông ta chăm chú.

- kiếp sau ông vẫn là một người tu tiên, tuổi thọ của ông so với kiếp này còn còn lâu hơn, ông vẫn tình nguyện đổi?

- đúng vậy.

Ông lão kia gật đầu rất dứt khoát, tiểu cô nương nhìn ông trầm ngâm hồi lâu rồi nói.

- nhưng mà...ta chỉ cần tuổi thọ của ông ở kiếp này thôi.

Tuổi thọ của khách hàng ở kiếp sau chỉ trong một vài trường hợp nhất định cô mới được nhận, còn lại thường là lấy luôn tuổi thọ còn lại của người đó ở kiếp này.

Bởi vì tất cả khách hàng của cô đều là những người có mệnh thọ chưa tận nhưng vì bị người ta hãm hại mà phải chết sớm nên oán khí chất chồng cần người siêu độ cho họ.

Mà cô chính là người đó.

- nhưng mệnh thọ của ta ở thế giới này đã tận rồi.

Ông lão vừa hoảng vừa vội, tiểu cô nương kia nhìn ông đột nhiên cười nhẹ.

- nếu mệnh thọ của ông thật sự đã tận, ông sẽ không ở đây để gặp ta đâu.

- đại nhân, ý người là mệnh thọ của ta vẫn còn...

Ông lão kia sửng sốt hồi lâu, giống như không tin vào tai mình vậy.

Ông ta từng nghe nói nguyên tắc làm việc của vị đại nhân này đều là dùng thọ mệnh để đổi lấy, nhưng thọ mệnh của kiếp này hay kiếp sau thì ông ta không rõ, thế nên ông ta mới dám đến đây đánh cược, không nghĩ tới cô lại chỉ lấy thọ mệnh ở chính kiếp này của mình, càng không nghĩ đến bản thân vốn không phải chết vì bệnh mà còn có ẩn tình khác.

Nhưng tiểu cô nương kia không trả lời ông cũng không nhìn ông ta nữa mà cúi xuống tiếp tục ghi chép gì đó, ông lão có chút gấp gáp lập tức nói.

- đại nhân, dù ta không biết mệnh thọ của ta ở kiếp này còn bao lâu nhưng ta đồng ý đổi hết tất cả, chỉ mong ngài có thể thực hiện nguyện vọng của lão già này thôi.

- được...

Tiểu cô nương kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khóe môi hơi cong cong nhìn ông ta nói tiếp.

- nhân tiện ngươi... có thể đặt cho ta một cái tên được không?

...

Núi Ẩn Vân.

Nơi này hiện tại đã bị bao trùm trong kết giới, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Mà ở đỉnh cao nhất của ngọn núi, có rất nhiều người đang tập trung tại đó, có người ngự kiếm ở trên không có người đứng ở dưới đất, người nào người nấy mặt mày gian ác đang bao vây sít sao lấy một cô nương.

- tiểu sư muội ta khuyên muội đừng nên chống cự nữa, ngoan ngoãn chịu trói đi.

Nam nhân từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đã không còn sức chiến đấu ở dưới đất, môi hơi nhếch lên tạo thành một độ cong quyến rũ.

Nhưng mà trong mắt nữ nhân kia, nụ cười đó chẳng khác nào nụ cười báo hiệu sự chết chóc cả.

- Cao Lãng, ngươi là đồ vong ân bội nghĩa, ta nhất định phải giết chết ngươi.

Cao Lãng giống như nghe được chuyện cười vậy, hắn ngửa đầu lên cười lớn, lát sau mới cúi xuống nhìn cô mày hơi nhướn lên vẻ đắc ý.

- tiểu sư muội, với sức lực hiện tại của muội, muội có thể giết ta sao hả Dương Ngọc Vy?

Ba chữ Dương Ngọc Vy cuối cùng kia Cao Lãng đặc biệt nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng.

- ngươi...

Dương Ngọc Vy một mình đánh lại nhiều người như thế sức lực sớm đã cạn kiệt, cô thử đứng lên mấy lần nhưng đều thất bại, mà mấy thuộc hạ của Cao Lãng lại chuẩn bị bắt đầu một đợt tấn công mới.

Dương Ngọc Vy hơi siết chặt tay, vẻ mặt ngập tràn sự tuyệt vọng.

Lẽ nào hôm nay cô thật sự phải chết ở đây sao?

- Ngọc Vy, chỉ cần muội ngoan ngoãn làm người của ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi muội đâu.

Cao Lãng từ trên không trung đáp xuống mặt đất, đi từng bước chậm rãi như kẻ đi săn đi tới chỗ con mồi của mình.

- xin lỗi, e là khiến ngươi phải thất vọng rồi.

Một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên ở bên cạnh Cao Lãng khiến cả người hắn sởn cả da gà.

- ai?

Cão Lãng cảnh giác nhìn quanh, nhưng mà xung quanh hoàn toàn không có ai cả, giống như giọng nói ban nãy chỉ là ảo giác của hắn vậy.

- kỳ quái.

Cão Lãng nhìn quanh mấy lần, thật sự không có ai thì lại quay lại đi về phía Dương Ngọc Vy.

Nhưng mà khi hắn vừa quay lại, Dương Ngọc Vy vốn đã thoi thóp nằm trên mặt đất lại không thấy đâu nữa.

- mẹ kiếp, người đâu rồi?

Cão Lãng giống như phát điên mà quay sang nhìn xung quanh tìm kiếm.

Nơi này đã bị bao vây chặt chẽ, muội ấy lại đang bị trọng thương nữa, vậy mà vẫn có thể chạy thoát trước mặt nhiều người như vậy...lẽ nào có người dùng thuật truyền tống đưa đi rồi sao?

- tông chủ...chúng thuộc hạ không biết...

Đám người còn lại cũng rất mơ hồ, bọn họ chỉ vừa chớp mắt một cái, tiểu thư liền không thấy đâu nữa.

Hoàn toàn không có dấu hiệu gì, cứ thế biến mất.

- mau tản ra xung quanh tìm cho ta, bọn chúng vẫn chưa đi xa đâu.

Cão Lãng tức giận gào lên, bản thân sau đó cũng nhanh chóng ngự kiếm đi tìm.

Phạm vi của truyền tống trận chỉ khoảng 5 dặm, chí ít vẫn trong khu vực quản lý của Vân Ẩn Tông, hơn nữa núi Vân Ẩn đã bị kết giới bao phủ toàn bộ, thế nên chỉ cần hắn đủ nhanh, hắn vẫn có thể đuổi kịp tiểu sư muội của mình.

Hắn nhẫn nhịn nhiều năm như thế cũng chỉ đợi tới thời khắc này.

Tiểu sư muội, muội đừng hòng thoát khỏi tay ta.

...