Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 183: Nguyện cùng nàng đi tới chân trời góc bể (16)



- mấy người làm gì ở đây vậy?

Đám tiên nhân đang xôn xao liền đồn loạt im bặt mà nhìn về một phía, sống lưng ai nấy cũng bất giác đều lạnh toát.

Lục Tử Hàn, đối tượng trọng điểm mà bọn họ đang bàn tán đã đứng ở sau lưng bọn họ từ khi nào.

Sắc mặt hắn hơi lạnh khiến ai nhìn thấy đều sợ hãi mà lui ra sau.

Người này...trở về từ bao giờ vậy?

- chiến thần đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ là muốn tới thăm ngài thôi.

- đúng vậy, bọn ta nghe nói ngài mới nhận đệ tử nên tới đây chúc mừng.

Có vài vị tiên nhân vội thu lại vẻ mặt nhăn nhó mà cười cười nhìn vị trước mặt, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

- lời chúc ta nhận, giờ mọi người có thể về rồi.

Lục Tử Hàn phũ phàng nói xong thì đi vào Tử Hòa cung, lúc đi qua chỗ Thái thượng lão quân, hắn hơi dừng lại nhìn ông ta một cái rồi lại đi tiếp.

Mọi người: "..."

Chủ nhân nơi này đã về, còn trực tiếp đuổi khách nữa, nếu bọn họ vẫn mặt dày ở đây e là không thích hợp cho lắm.

Vì thế đám tiên nhân ở Thần giới lập tức lục đục ra về.

- à, đúng rồi, chúng ta vẫn chưa biết vị đệ tử kia lai lịch thế nào nữa mà.

- đúng vậy, Thái thượng lão quân...

Sau không biết là ai khơi mào lại câu chuyện, vì thế Thái thượng lão quân bị bỏ quên một góc lại được triệu hồi lần nữa.

Nhưng Thái thượng lão quân không trực tiếp trả lời bọn họ mà sâu xa nói.

- nếu mọi người muốn biết, vậy...đến đá Tam sinh xem thử đi.

So với Lục Tử Hàn và Thái thượng lão quân Ly Vũ, Đá Tam sinh còn ra đời sớm hơn cả bọn họ, vì vậy ở trên đó có thể tìm thấy lai lịch của tất cả mọi thứ bất kể thứ đó có thuộc thế giới này hay không.

Chỉ là vị kia...có lẽ đã giở trò lên đá Tam sinh rồi, cho nên mấy người này có đến đó cũng chẳng nhìn ra cái gì đâu.

Ông ta nói vậy chỉ là lấp liếm cho qua chuyện...tuy nói là tuổi tác của ông ta và Lục Tử Hàn xêm xêm nhau, nhưng mà thực lực thì chính là một trời một vực, y như ngoại hình của ông ta và hắn vậy.

- đúng vậy, sao ta lại không nhớ ra nhỉ...

- mau tới chỗ đá Tam sinh xem thử đi.

Đám tiên nhân như được khai sáng, lập tức lũ lượt kéo nhau đi đến chỗ đặt đá Tam sinh.

Thái thượng lão quân trong mắt những người ở Thần giới chính là một cái thư viện khổng lồ không gì không biết, ông ta nói có thì nhất định sẽ có.

Thế là đám người này vô cùng tích cực tìm kiếm, lâu lâu còn lên tiếng hỏi nhau.

- bên ngươi tìm thấy chưa?

- vẫn chưa, bên ngươi thì sao?

- cũng chưa...

- tìm thấy rồi.

Sau không biết là vị tiên nhân nào hét lên, thế là đám người kia liền chạy qua đó xem thử.

- Lục Tử Linh?

- Lục Tử... lại là họ Lục Tử...

Đám người kia dụi mắt vài lần, xác định không nhìn nhầm thì cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy.

Ở Thần giới này chỉ có một người duy nhất mang họ Lục chính là Lục Tử Hàn.

Còn Lục Tử Tuấn tuy cũng mang họ Lục nhưng lại chỉ là một cô nhi được Lục Tử Hàn nhặt về nuôi, thấy hắn không có tên liền tiện tay đặt tên cho luôn.

Vậy vị đệ tử mới này...không lẽ cũng là một cô nhi không tên được Lục Tử Hàn tiện tay nhặt về nốt?!?

Đám người vừa tràn đầy hứng khởi liền như quả bóng xì hơi mà ỉu xìu rời đi, trong lòng cảm thấy không phục.

Sao mà vị chiến thần này lại thích nhận mấy đứa vô danh tiểu tốt về cung mình thế?

Đây là chẳng phải là cố ý xem thường bọn họ còn không có tư chất bằng một đám nhóc vô danh dưới nhân giới hay sao?

- chiến thần lần này quá đáng quá rồi.

Có người không nhịn được mà lên tiếng phê phán, câu nói của ông ta lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người.

- là người ở Thần giới thì phải tập trung bồi dưỡng người của mình chứ, vì sao cứ thích nhặt mấy thứ không đâu về đây vậy? Hắn cho rằng Thần giới là nhà của hắn thích làm gì thì làm hay sao?

- đúng đó, chẳng lẽ ngài ấy bây giờ còn không rõ tình hình ở Thần giới chắc? Nhặt người ngoại tộc về...đúng là điên rồi mà.

Đám người đang bàn tán sôi nổi thì một tiên nhiên đột nhiên thở dài nói.

- haiz, nếu mà Hạ gia còn như xưa...chúng ta cũng không đến nỗi phải nhún nhường hắn như thế rồi.

Vị tiên nhân này nói xong mới biết mình hớ, vội vã ngậm miệng lại mà liếc nhìn xung quanh.

Nhưng mà có người không sợ chết vẫn cứ mở mồm oang oang nói.

- sợ gì, Hạ gia bây giờ chỉ là ăn mày quá khứ mà thôi...hơn nữa thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi mà mấy thế hệ trẻ bên đó chẳng ai ra hồn cả...chỉ được mỗi vị thượng thần Hạ Hồ là có chút tiềm năng mà thôi.

Mấy người kia tuy e dè nhưng lại không thể không thừa nhận lời người này nói rất đúng.

Phải biết là trên đời nay phong ấn được địa ngục Cửu U có mấy người chứ?

Thế mà Hạ gia có thể, hơn nữa cũng chính bọn họ là người đã tạo ra phong ấn kia, còn dùng chính nguyên thần của mình hiến tế mới làm cho lục giới yên bình đến ngày nay, chỉ tiếc là thế hệ sau của Hạ gia hiếm ai có thể đuổi kịp lớp người năm đó nữa rồi.

- đúng là phí công cả một ngày mà...

- haiz...về thôi...về thôi...

Đám người kia bàn tán thêm một lúc rồi nhà ai nấy về, mạnh ai nấy đi.

Bọn họ không hề biết sau khi bản thân vừa rời đi, hai chữ "Lục Tử" cũng dần mờ đi hẳn chỉ còn đúng chữ "Linh" là vẫn sáng rõ như thường mà thôi.

Mà khoảnh khắc này vừa hay lại bị một vị thần đi qua bắt gặp được.

- Linh?

Hắn ta nhìn chữ "Linh" sáng rõ trên đá Tam sinh ngẫm nghĩ hồi lâu, sau cùng không biết nghĩ đến cái gì mà lại đột nhiên mỉm cười.

Xem ra mấy tên Lục Tử Hàn nhặt về chẳng có ai là người bình thường cả nhỉ?