Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 184: Nguyện cùng nàng đi tới chân trời góc bể (17)



Lại nói tới Lục Tử Hàn, sau khi đuổi đám tiên nhân kia đi hắn liền đi vào Tử Hòa cung.

Ấn tượng đầu tiên khi bước vào đây chính là.

Trống vắng.

Lạnh lẽo.

Không một bóng người.

Ngược lại ở phía bên kia cung Tử Yên lại có từng làn khói bốc lên nghi ngút.

Lục Tử Hàn hơi nghi hoặc, lập tức đi qua bên đó xem thử.

...

- tiểu vương phi, đây tốt xấu gì cũng là thú nuôi của người ta, cô lại lấy về nướng như thế...

Chim ngũ sắc ở Thần giới không thiếu chỉ là dù sao nó cũng là thú truyền tin của tiên nhân, lấy về ăn như thế cũng không hay cho lắm.

- ngươi cũng ăn một cái đi.

Ngọc Trúc đưa cho Tử Tuấn một cái đùi chim đã nướng vàng ruộm thơm phưng phức.

Lục Tử Tuấn: "..."

Có lẽ chủ nhân sẽ không phạt bọn họ đâu nhỉ?

Lục Tử Tuấn do dự hồi lâu cuối cùng cũng nhận lấy ăn một miếng.

Ngon tuyệt...

Hai mắt Lục Tử Tuấn sáng rực lên, ăn xong một cái liền ăn thêm cái nữa.

Ngọc Trúc thấy thế liền vội vã tăng tốc độ ăn rồi giật lấy con chim nướng cuối cùng về bên mình, Tử Tuấn nhìn cô thương lượng.

- tiểu vương phi, chúng ta chia đôi đi.

- không.

Ngọc Trúc nói xong, con chim nướng cũng chỉ còn lại cái hai cái đùi.

- tiểu...chủ nhân!!!!

Lục Tử Tuấn thấy Lục Tử Hàn cả người âm u đứng ở sau lưng Ngọc Trúc thì lông tơ dựng đứng, vội vã đứng dậy cúi chào, trước đó còn không quên chùi mép một cái.

Ngọc Trúc nghe thấy ba chữ Lục Tử Hàn thì vội vã hốt nốt hai cái đùi rồi cũng đứng dậy ngay sau đó.

- sư phụ về rồi.

Bởi vì miệng ngậm đồ ăn nên giọng Ngọc Trúc không được rõ cho lắm.

- hai người đang làm gì vậy?

Lục Tử Hàn nhìn đống lông chim ngũ sắc vứt lung tung rồi tàn lửa còn sót lại, lại nhìn tới hai má hơi phồng lên của Ngọc Trúc cùng khóe môi còn vương chút mảnh vụn kia của cô mà khóe miệng co giật...

Ban nãy hắn nghe nói các tiên nhân kêu mất chim truyền tin hắn còn không để ý cho lắm, giờ nhìn thấy thì không còn ngôn từ gì để nói luôn.

- chủ nhân, tiểu vương phi là vì đói quá nên mới làm vậy thôi, ngài đừng trách nàng ấy.

Lục Tử Tuấn cật lực đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Ngọc Trúc.

Ngọc Trúc dù gì cũng là đệ tử của chủ nhân, chủ nhân để ý cô ấy như thế chắc chắn sẽ không phạt nặng đâu.

Ngọc Trúc: "..."

Ngọc Trúc muốn nói mà trong miệng còn ngậm đồ ăn, cô lại không dám ở trước mặt Lục Tử Hàn nuốt xuống nên chỉ biết âm thầm ghi hận Lục Tử Tuấn ở trong lòng.

Chờ đó cho cô, ngày tháng còn dài, thù này cô nhất định sẽ trả được.

- vì thế nên hai người ăn hết chim truyền tin của người ta sao?

- cái đó...chủ nhân...

Lục Tử Tuấn không còn gì bao biện nên chỉ cúi đầu xuống lấy im lặng làm đáp án.

Ngọc Trúc thì nhân cơ hội Lục Tử Hàn nhìn Lục Tử Tuấn mà nuốt miếng thịt xuống sau đó bình tĩnh giải thích.

- sư phụ, thực ra vẫn còn một con, chưa có hết.

Chính là con chim canh cửa gọi cô là tiểu vương phi đó.

Lục Tử Hàn: "..."

- theo ta về Tử Hòa cung.

- vâng.

Ngọc Trúc gật nhẹ đầu rồi lững thững theo Lục Tử Hàn về nhà, Lục Tử Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô mà âm thầm nuốt khan.

Tiểu vương phi, cô nhớ bảo trọng nhé.

...

- vì sao lại chạy sang tận bên kia nhóm lửa?

Đây là câu nói đầu tiên của Lục Tử Hàn sau khi về Tử Hòa cung, Ngọc Trúc vô cùng thành thật trả lời.

- sư phụ, ở bên này ta không nhóm được lửa.

Không biết là lý do vì sao, nhưng mà lửa vừa nhóm lên liền tắt, mà cô thì rất đói thế nên chỉ có thể lững thững xách mấy con chim sang chỗ Tử Tuấn nướng nhờ mà thôi.

- chỉ như vậy?

Ngọc Trúc không biết nhưng mà Tử Hàn biết, bởi vì đề phòng có người đột nhập vào đây nên hắn có hạ một cái cấm chế khiến nơi này lạnh hơn bình thường rất nhiều, lửa dương gian đương nhiên không thể nhóm được ở đây rồi.

Ngọc Trúc vẫn hồn nhiên gật đầu.

- vâng.

- vậy thì sau này ngươi không cần lo lắng nữa, còn nữa...sau này đừng có mà bắt chim của người ta về ăn nữa, muốn ăn thì bảo ta, ta sẽ lấy cho ngươi.

Lục Tử Hàn hơi xoa đầu cô rồi nói, Ngọc Trúc vẫn là lần đầu bị người khác xoa đầu mình nên có chút không quen, chỉ là cô nhịn xuống không né tránh đi mà thôi, hơn nữa câu nói vừa rồi của Lục Tử Hàn cực kỳ có sức hấp dẫn với cô nhé.

- sư phụ, món gì cũng được sao?

- đúng vậy.

- vậy...sư phụ, con muôn ăn thịt gà, thật nhiều thịt gà, sau đó là...bla...bla...

Ngọc Trúc liệt kê xong liền mong chờ nhìn người trước mặt, người trước mặt lại nhìn ra ngoài cửa, sau đó giọng của Tử Tuấn liền từ bên ngoài truyền vào.

- tiểu vương phi, cô đợi ta một lát nhé, ta nhất định sẽ về ngay.

Ngọc Trúc: "..." ồ, vậy mà cô tưởng hắn sẽ đích thân đi lấy về cho cô chứ!

Mà kệ đi, có ăn là được rồi.

Thời gian sau đó Ngọc Trúc vẫn là bộ dáng lười biếng như trước kia, hàng ngày hết ăn rồi ngủ, mà sư phụ của cô thì rất hay mất tích một cách bí ẩn.

Sáng đi tối về.

Mỗi lần hắn về đều sẽ đưa cho cô một vài đồ ăn ngon khiến cô vô cùng vui vẻ, chỉ là...

Cô mãi vẫn không hiểu lý do vì sao hắn lại muốn đưa cô lên Thần giới như vậy.

Ngọc Trúc từng hỏi hắn vài lần, nhưng mà lần nào hắn cũng cho cô một đáp án giống nhau, chính là thiên phú của cô.

Hơn nữa sau khi đưa cô lên đây liền không cho cô ra khỏi núi Tử Luân nửa bước, nói cái gì mà tu vi cô còn thấp cần phải bế quan tu luyện nhiều.

Sau cùng Ngọc Trúc thấy nản nên lười hỏi hắn luôn mà thoải mái tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này.

Nhưng mà...

Cuộc sống tốt đẹp này sẽ kéo dài được bao lâu đây?

...