Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 116: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (9)



Ăn uống no say xong, Đường Tuế ung dung lau miệng rồi mới phất tay lên một cái, sai cung nữ lui xuống cho Vương thị vào đây.

Rất nhanh sau đó, Vương thị mặt mày xanh lét đi vào.

"Đường Tuế, ngươi có mặt mũi quá nhỉ?"

Vương thị vừa tiến vào đã chửi ầm lên.

Trước kia, bà ta tiến vào hậu cung này như chốn không người, không khác gì hậu viện nhà mình.

Hôm nay, Đường Tuế vậy mà bắt bà ta chờ.

Thật đúng là ăn gan hùm mật gấu.

“Vương thị!”

Đường Tuế đập mạnh tay lên bàn.

Vương thị bị uy nghiêm của nàng dọa cho choáng váng, nhưng một giây sau bà ta lại cảm thấy, mạng chó của Hoàng Thượng kia cũng không biết còn sống được bao lâu, đến lúc đó, Đường Tuế cũng bị tuẫn táng.

Thế mà nàng còn dám ở đây lớn tiếng với bà ta.

"Đường Tuế, ta hỏi ngươi, sao ngươi dám đánh chết người của ta, những người này đều là người ta dùng để giám sát mọi việc trong hoàng cung. Sao ngươi dám đánh chết bọn họ, tiện nha đầu."

Vương thị nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng nhớ đến những lời Mặc Nhi nói với bà ta.

Lỡ như Đường Tuế chó cùng rứt giậu, bọn họ cũng không còn cách nào.

Cho nên ngay từ đầu, bà ta phải ra oai làm nàng sợ đã, sau đó muốn làm gì thì làm.

Nghĩ đến đây, Vương thị lại nhìn Đường Tuế.

Thấy nàng vẫn ngồi kia không nói nửa lời.

Thì thầm nghĩ, nữ nhi ngoan của bà ta quả nhiên đã đúng, trước mắt Đường Tuế đã bị bà ta uy hiếp rồi, rất nhanh sẽ làm theo mệnh lệnh của bà ta.

Bà ta vỗ tay, mấy nữ tử cao lớn vạm vỡ nhanh chóng từ bên ngoài bước vào, trên người đã thay trang phục nữ hầu trong cung.

"Vì nương sợ ngươi trong cung chỉ có một thân một mình nên đã đặc biệt đem đến mấy người cho ngươi."

Đường Tuế không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Vương thị.

Vương thị thấy vậy, cho rằng Đường Tuế đang sợ hãi nên bà ta lập tức đắc ý.

Bà ta mỉm cười rồi đi về phía Đường Tuế.

"Tuế Tuế à, chỉ cần Đường gia chúng ta đồng lòng, vặn ngã tên cẩu hoàng đế này thì sau này ngươi sẽ có thể thành đôi với Tô tú tài rồi."

Vương thị đúng lúc tiếp thêm động cơ cho Đường Tuế.

"Hơn nữa, Tuế Tuế, hai ngày nữa muội muội ngươi phải tham gia yến tiệc do trưởng công chúa tổ chức, có thiếu vài đồ trang sức, nương nghe nói ngươi có một bộ trang sức kim cương hiếm thấy, không bằng ngươi cho muội muội ngươi đeo, đeo xong sẽ trả lại cho ngươi sau."

Vương thị nói xong thì vung tay lên, để đám người phía sau mình đi lục hộp đồ tư trang của Đường Tuế.

Rất nhanh, hộp gỗ đàn hương đựng trang sức kim cương đã được đưa đến trước mặt Vương thị.

Vương thị vừa mở hộp gỗ đàn hương ra thì thấy được trang sức kim cương tỏa ra ánh sáng chói lòa dưới ánh nắng.

Trái tim bà ta run lên.


Nếu mang trên đầu Mặc Nhi, nàng ta chắc chắn sẽ đẹp đến áp đảo mọi thứ.

Nghĩ đến đây, Vương thị càng thêm đắc ý.

Bà ta khẽ mỉm cười, cất hộp đi.

Vương thị nhìn về phía Đường Tuế, hài lòng gật đầu.

Đường gia bọn họ có một con rối ở trong cung như thế này, thật ra cũng là một chuyện tốt.

Ha ha, nhìn bộ dạng bùn nhão không thể trét tường này của Đường Tuế.

Trong lòng Vương thị tràn ngập chế giễu.

Lúc trước bà ta còn lo lắng, cảm thấy không thể khống chế Đường Tuế được.

Xem ra mấy cung nữ bị đánh chết kia có lẽ là thủ pháp của tên quỷ hoàng đế bị bệnh lao kia.

Kẻ vô dụng như Đường Tuế làm gì có bản lĩnh đến mức ấy.

Nghĩ nghĩ, Vương thị lại đắc ý cười, bà ta xoay người phất tay, chuẩn bị dẫn đám người rời đi.

"Chậm đã."