Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 117: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (10)



"Vương thị, bà cứ đi như vậy à?"

Cánh tay nhỏ trắng nõn của Đường Tuế nhẹ nhàng chống cắm, ánh mắt nhìn Vương thị chợt lạnh đi.

Vương thị quay đầu lại cười: "Ngươi không cần giữ ta lại dùng bữa."

Đường Tuế cười cợt: "Người đâu."

Nàng ra lệnh một tiếng, rất nhanh đám người Vương thị đã bị mấy cung nữ thái giám giữ lại.

Còn có người đi gọi thủ lĩnh cấm vệ quân đến.

Chỗ này lập tức náo nhiệt lên.

"Đường Tuế, ngươi cái thứ chết… Ngươi rốt cuộc có ý gì?"

Vương thị nắm chặt hộp gỗ đàn hương trong tay, nhìn chằm chằm Đường Tuế, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

"Vương thị, thân là phu nhân của mệnh quan triều đình, thế mà lại lấy trộm cung trang của bổn cung, đúng là quá không biết xấu hổ!"

Giọng Đường Tuế ngọt ngào, mềm mại, nhưng mỗi lời nàng nói ra đều đâm thẳng vào tim gan.

"Đường Tuế!"

"Người đâu, kéo Vương thị ra ngoài, đánh hai mươi gậy răn đe."

Đường Tuế không cho Vương thị chút mặt mũi nào.

Nàng hất tay, để người kéo Vương thị xuống hành hình.

"Ngươi là đứa con gái bất hiếu, ta là mẫu thân của ngươi, nếu ngươi dám cho người đánh ta."

"Như vậy là đại nghịch bất đạo, sẽ bị người trong thiên hạ chê cười."

Vương thị dại ra, khi ở nhà bà ta và Mặc Nhi đã tưởng tượng rất nhiều, nhưng lại không ngờ đến một màn này.

"Xì."

Đường Tuế bật cười, thanh âm ngọt ngào.

"Ngươi vì để Đường Mặc Nhi có thể nổi bật nhất trong yến hội của trưởng công chúa mà tới trộm trang sức của ta, ngươi đã có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế, ta thân là quý phi, giáo huấn ngươi một chút thì có là gì?"

Đường Tuế nhẹ nhàng chạm tay vào cằm mình.

“Kéo xuống đi.”

Đường Tuế khẽ hừ một tiếng.

Chờ đám người đều bị kéo đi hết, trong tẩm điện nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Đường Tuế khẽ hất cằm, hừ lạnh một tiếng, còn tưởng rằng nàng vẫn là nguyên chủ à!

Ai cũng dám tới cửa ức hiếp.

Nực cười.

"Nương nương, người ăn thêm chút nữa nhé?"


"Cũng được."

Đường Tuế gật đầu.

Cung nữ dạ một tiếng, vội vàng lui xuống mang thức ăn lên cho Đường Tuế.

Khi Đường Tuế ăn tổ yến tự làm xong, Vương thị bị đánh 30 đại trượng, đã ngất xỉu.

"Nương nương, người có muốn ra ngoài nhìn xem không?"

Cung nữ hỏi.

Đường Tuế khẽ gật đầu.

Vương thị luôn giễu võ dương oai.

Giờ bị đánh đến mức hơi thở thoi thóp, nàng phải dẫm bà ta thêm một cước nữa mới đủ.

Lúc Đường Tuế đi qua, Vương thị đã hôn mê.

"Nương nương, có muốn hắt nước làm người tỉnh lại không?"

Thị vệ phụ trách đánh hỏi.


Đường Tuế khẽ gật đầu.

"Rầm..." Một thùng nước lạnh được tạt hết lên người Vương thị.

Vương thị đau đến nỗi gương mặt đều sắp vặn vẹo.

Bà ta dữ tợn nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Đường Tuế, ngươi còn thành đôi với Tô tú tài không?"

Vương thị tung đòn sát thủ.

"Ta sẽ giết hắn."

"Xì."

Đường Tuế cười khẽ một tiếng, không hề dao động trước mấy lời này của Vương thị.

"Bà giết thì cứ giết, liên quan gì đến ta?"

Nàng nhún vai, nở nụ cười châm biếm.

"Ta không rảnh để quan tâm đâu."

"Sao nào, Đường gia không còn thứ gì để kiềm chế được ta nữa, có phải bây giờ ngươi đang rất sợ hãi không!"

Đường Tuế nghiêng đầu, chớp mắt nhìn thẳng Vương thị.

"Ngươi..."

Vương thị bị chọc tức, phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngửa đầu ngất đi lần nữa.