Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 120: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (13)



"Cái này ngon nhỉ."

Đường Tuế lấy một chiếc bánh tổ ong đưa lên miệng rồi cắn một cái.

Độ mềm vừa đủ.


Đường Tuế ăn một hơi hết hai ba miếng.

"Hừm…"

Nàng cắn đầu ngón tay, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Đế Huyền trước mặt.

"Mời hoàng thượng."

Bên trong đĩa, chỉ còn lại một miếng cuối cùng.

Đường Tuế nuốt nước miếng, tạm thời chỉ có thể nhường cho hắn thôi.

Mắt Đế Huyền tối sầm lại, vẻ mặt lạnh như băng. Khuôn mặt đẹp trai lại mang theo hơi thở lạnh lẽo, xa cách.

Hình như hắn rất tức giận.

Không phải vì nàng đã ăn một miếng bánh tổ ong của hắn đấy chứ.

Hừ, đồ keo kiệt.

"Hừ."

Đế Huyền mặt không cảm xúc duỗi tay lấy miếng bánh tổ ong kia, đưa đến bên môi rồi ăn hai, ba miếng.

Phùng Đức Trung khẽ giật mình.

Vừa rồi ông đem thứ này tới hoàng thượng cũng không thèm nhìn đến.

Giờ lại tranh với quý phi nương nương?

Đường Tuế thấy hắn tập trung ăn một mình mà không chia cho mình.

"Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui."

“Ở lại đây đi!”

Đế Huyền không để Đường Tuế rời đi, trái lại còn dùng ngón tay mảnh khảnh cầm một miếng bánh hoa phỉ thúy đưa đến bên miệng.

Cái này!

Nàng chưa ăn bao giờ, nhìn ngon ghê.

Mắt Đường Tuế nhìn chằm chằm ngón tay Đế Huyền, thèm chảy nước miếng.

Hu, rất muốn ăn.

Thật ra Đế Huyền đã ăn no rồi, chỉ là khi thấy dáng vẻ này của Đường Tuế thì cố ý.

Hắn ung dung ăn hết miếng bánh hoa trong tay, rồi lại nhìn Đường Tuế.

Quả nhiên, tuy Đường Tuế đang cúi thấp đầu nhưng tầm mắt của nàng vẫn luôn đặt vào trên đĩa.

Không cho nàng ăn.


Đế Huyền cầm khăn lau miệng, xua tay để Phùng Đức Trung lui xuống.

Có lẽ là do ánh mắt Đường Tuế quá mức nóng bỏng, Phùng Đức Trung nhìn ra Đường Tuế không nỡ.

Có điều Hoàng Thượng đã hạ lệnh, Phùng Đức Trung chỉ có thể làm theo mà bưng khay xuống.

Ánh mắt Đường Tuế lập tức đuổi sát theo, đến khi không thấy nữa mới thôi.

Nàng khẽ biểu môi, chút không vui.

Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại cũng hơi thõng xuống.

Đế Huyền dựa vào gối mềm, đầy thích thú nhìn Đường Tuế.

Quý phi của hắn không được sủng ái ở Đường gia, có tướng mạo khuynh thành nhưng lại không tự tin.

Luôn sợ đầu sợ đuôi, rụt đầu rụt cổ.

Nhưng giờ đây, không chỉ đối nghịch với Đường gia mà vẻ mặt cũng càng thêm sáng sủa.

Tuy rằng dung mạo xinh đẹp vô song, nhưng những động tác nhỏ này của nàng lại khiến cả người nàng sinh động lên.

"Quý phi, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì vậy?"

Tuy cách hỏi khá thờ ơ, nhưng trong ánh mắt Đế Huyền lại mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

"Đương nhiên là nghĩ đến hoàng thượng rồi."

Đường Tuế nhìn Đế Huyền, trịnh trọng nói.

Giọng nói ngọt ngào mềm mại.

Đôi mắt mông lung sương mù nhất thời nhìn chằm chằm Đế Huyền.

Suýt thì Đế Huyền đã tin nàng.

Chẳng qua là hắn cảm thấy, hiện tại mình có thể tỉnh táo được như vậy, sức khỏe tốt hơn phân nửa, đều là vì nàng.

Vậy nên... Dù không tin nàng thì hắn cũng để nàng ở lại.

Cho đến khi thân thể của hắn khỏi hẳn.

"Quý phi nghĩ như vậy thì tốt."

Đế Huyền có chút buồn ngủ: "Nàng hầu hạ trẫm nghỉ ngơi đi."

Đường Tuế gật đầu, chỉ cần hắn ngủ say thì nàng có thể trở về cung của mình rồi.

Tay nàng vừa chạm vào Đế Huyền.