Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 121: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (14)



Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, ngủ cùng Đế Huyền.

Đường Tuế:!!!

Đùa gì đó?

Không phải cố ý chứ, hu hu hu.

Nàng còn muốn trở về ăn điểm tâm.

“Hửm?”

Đế Huyền thấy cơ thể Đường Tuế bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ thì cau mày, đôi mắt sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm nàng.

Đường Tuế bị hắn nhìn, trong lòng ớn lạnh.

Danh bạo quân không phải vô duyên vô cớ được gán lên người Đế Huyền.

Mặc dù hắn đang bệnh nặng nhưng nàng cũng không thể nhổ râu hùm được.

Vẫn nên cẩn thận mới tốt.

Luân Hồi Kính: Cô quyến rũ hắn không phải là được rồi à?

Đường Tuế: Quyến rũ như thế nào, ta không biết.

Luân Hồi Kính cảm thấy bó tay, nó chỉ có thể tìm một đoạn cut ngắn trong mấy bộ phim yêu phi họa nước cho Đường Tuế xem thôi.

Năng lực học tập của Đường Tuế rất vipro, chỉ xem sơ qua một lúc đã học được.

“Hoàng thượng.”

Đường Tuế cố ý thả nhẹ giọng, làm giọng nói càng thêm mềm mại quyến rũ.

Đôi mắt cũng nhanh chóng trực trào.

Cơ thể mềm mại không xương như rắn nước dựa lên người Đế Huyền.

Vừa nghe xong là hai đầu lông mày của Đế Huyền đã nhíu chặt lại, ánh mắt cũng chợt lạnh lẽo đi.

Hắn đẩy Đường Tuế ra, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Đôi môi mỏng mím chặt, cứ như thể Đường Tuế là vi khuẩn vậy, một chút cũng không muốn chạm vào.

Đường Tuế bị hắn đẩy, ngã trên mặt đất, lưng đập vào chân bàn bên cạnh.

Làn da vốn trắng nõn bị va chạm mạnh như thế làm Đường Tuế đau đến mức đỏ bừng mắt.


“Cút ra ngoài.”

Đế Huyền nghiến răng nói, mắt đỏ ngầu.

Đường Tuế chậm rãi đứng lên, đưa tay sờ sau lưng mình.

Đối với việc Đế Huyền vui buồn thất thường, nàng càng ngày càng thấy bất lực.

Bạo quân đúng là bạo quân, ngươi sẽ không bao giờ đoán được, giây tiếp theo hắn muốn làm gì.

Đường Tuế nước mắt lưng tròng, đỡ eo đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Đường Tuế cũng không rời đi luôn.

“Nương nương, người có muốn cho mời ngự y không.”

Phùng Đức Trung hơi khom người, nhẹ giọng hỏi.

“Không cần.”

Đường Tuế xua tay, nàng không có việc gì cả, cơ thể nàng có chức năng tự phục hồi.

Có điều… hiện tại đau quá.

Đường Tuế ngồi xuống nhuyễn tháp, Phùng Đức Trung vội vàng ra ngoài, rất nhanh lại tiến vào.

“Nương nương, người xem này.”

Phùng Đức Trung đặt khay lên bàn trước mặt Đường Tuế.

Lông mày Đường Tuế rũ xuống, hai mắt đỏ hoe, hệt như con thú nhỏ đáng thương.

Nhưng khi nhìn thấy thức ăn trong khay, hai mắt nàng lập tức sáng lên.

Giọng nói ngọt ngào: “Đa tạ Phùng công công.”

Đường Tuế lấy một khối bánh, đưa lên miệng ăn.

Ăn xong mấy khối, Đường Tuế lại vừa uống trà, vừa hỏi.

“Phùng công công, đồ ăn của ta ở bên kia, hình như khác với đồ ăn bên này của hoàng thượng.”

“Đúng vậy.” Phùng Đức Trung khẽ vuốt cằm: “Tất cả mọi thứ trong cung, của đế hậu là tốt nhất, quý phi thì kém hơn một chút.”

Bàn tay đang bưng ly trà của Đường Tuế, hơi khựng lại một chút.

Xem ra nếu nàng muốn ăn ngon, thì phải ở lại chỗ của Đế Huyền.

“Nương nương, nếu người muốn ăn, có thể đến chỗ hoàng thượng, lão nô thấy hiện giờ hoàng thượng không còn bài xích nương nương như trước nữa.”

Phùng Đức Trung nở nụ cười yếu ớt.

Ông có thể nhìn ra, bởi vì có nương nương ở cạnh, nên thân thể hoàng thượng đã tốt hơn rất nhiều.

Có lẽ nào, con gái Đường gia, đều là phúc tinh?

“Ừ.”

Đường Tuế gật đầu, thật ra không cần Phùng công công nói, nàng cũng sẽ đến.

Dù sao nhiệm vụ của Luân Hồi Kính, đều lấy Đế Huyền làm trung tâm.