Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 123: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (16)



Cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, hơi thở vừa có mùi thơm như hoa lan vừa nóng bỏng, phả vào cổ của Đế Huyền.

Cả người Đế Huyền cứng đờ, nhất là phần cổ, giống như là bị lửa thiêu đốt.

"Đường Tuế!"

Đế Huyền nghiến răng nghiến lợi gọi tên nàng.

Đường Tuế đang mơ màng ngủ, nghe gọi thì giật mình tỉnh giấc.


Nàng bật người dậy, cả người ngồi trên người Đế Huyền.

Sắc mặt Đế Huyền càng thêm u ám.

"Lăn xuống."

Đường Tuế bị hắn dọa sợ, vội vội vàng vàng leo xuống khỏi người Đế Huyền, ngồi bên mép giường.

"Ta, ta..."

"Đường Tuế, sao ngươi lại ở trên giường của trẫm?"

Đế Huyền lạnh giọng hỏi.

Đường Tuế cắn môi, dùng ánh mắt long lanh nhìn Đế Huyền.

"Ta lo lắng cho Hoàng thượng mà."

"Vốn là lúc đầu ta chỉ nằm bên cạnh thôi, nhưng về sau không biết thế nào mà lại leo lên người chàng."

Đường Tuế cảm nhận được cả người Đế Huyền phóng ra hơi lạnh thấu xương, nàng sợ tới mức liên tục lui về sau.

Cuối cùng, cả người cũng sắp rơi khỏi mép giường luôn rồi.

Trong cặp mắt long lanh có thêm vài phần bối rối.

Đế Huyền nhướng mày, hiển nhiên là không tin lời nàng.

"Ngươi về đi thôi."

Đế Huyền cũng không nói thêm gì nữa, hắn cảm thấy cần phải kiểm tra một phen.

"Vâng."

Đường Tuế đồng ý, khom lưng dùng hai tay bò xuống giường.

Vì vừa ngủ dậy, quần áo trên người có hơi lỏng lẻo, phần cổ áo bị nới lỏng ra, lúc nàng xoay người, phần lớn phong cảnh đều rơi vào mắt Đế Huyền.

Đế Huyền nhíu mày: "Ăn mặc quần áo như vậy còn ra thể thống gì nữa!"

Hắn nghiêng đầu sang một bên, trên vành tai có một vệt ửng đỏ khả nghỉ.

"Vâng."

Đường Tuế cúi đầu nhìn, lúc này mới giật mình, mặt đỏ tới mang tai, mình vậy mà lại bị nhìn thấy hết rồi.

Nàng cắn môi, sửa soạn lại quần áo cho chỉnh tề, xuống khỏi long sàng rồi vội vàng đi ra ngoài.

Đôi mắt của Đế Huyền lạnh đi.

Ngón tay thon dài nhặt lên một sợi tóc đen rơi trên giường.

Đế Huyền đưa sợi tóc đến bên môi. Trên sợi tóc đen dài kia vẫn còn sót lại mùi hương trên người Đường Tuế.



Đường Tuế vội vã về nội điện của mình, vừa về đến nơi đã nằm sấp lên giường.

Vừa nghĩ tới việc vừa nãy đã bị Đế Huyền nhìn thấy hết, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.

Cuối cùng, khi nghĩ đến dáng vẻ quay đầu đi của Đế Huyền, nàng lại ngẩng đầu lên.

Hình như Đế Huyền vẫn là một chính nhân quân tử.

"Nương nương, người muốn dùng bữa không ạ?"

Lúc này có một cung nữ tiến lên.

Đường Tuế nghe vậy thì lập tức ngồi dậy.

"Dùng."

Tràn đầy năng lượng.

Ăn xong, mấy cung nữ ở lại hầu hạ Đường Tuế tắm rửa.

Sau cùng, Đường Tuế mệt mỏi nằm trên giường, thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Bên này Đường Tuế ngủ say sưa, bên kia Đế Huyền lại không được dễ chịu như thế.

Đế Huyền nằm trên long sàng, trằn trọc mãi mà không ngủ được.

Quả nhiên, Đường Tuế không ở cạnh hắn, hắn không muốn ăn uống gì.

Lần dùng bữa gần đây nhất, là một bữa mà Đường Tuế đem đến kia.

Lục phủ ngũ tạng lúc này nóng như bị lửa đốt, đau như dao cắt.

"Phùng Đức Trung."

Đế Huyền siết chặt tay lại thành quyền, trong miệng cũng trào ra một ngụm máu tanh.

"Hoàng thượng."

Phùng Đức Trung vẫn luôn canh giữ bên ngoài, ông cảm thấy Hoàng thượng sắp đau đến không chịu nổi nữa rồi.

"Gọi Đường Tuế tới đây."


"Vâng."

Phùng Đức Trung vội đồng ý, rồi lại nhanh chóng đi ra ngoài.

Đường Tuế đang ngủ ngon lành thì đột nhiên bị cung nữ đánh thức.

Nàng mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ: "Có chuyện gì thế?"