Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 124: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (17)



Vẻ mặt cung nữ rất vui mừng, ân cần nhìn Đường Tuế.

“Hoàng Thượng muốn người thị tẩm.”

Khi nói, ngón tay cung nữ cũng bắt đầu run rẩy.


Nếu sau này con trai của nương nương được sủng ái, sẽ thành thái tử điện hạ, về sau nương nương nước lên thì thuyền lên, dưới một người trên vạn người, những nô tỳ hầu hạ bên người như bọn họ, không phải cũng…

Cung nữ càng nghĩ càng thấy vui vẻ, mặt mày rạng rỡ.

“Thị tẩm?”

Đường Tuế hơi buồn bực, khả năng chuyện này xảy ra không lớn nha.

Hôm nay học cách quyến rũ hắn từ Luân Hồi Kính đã làm hắn phản ứng dây chuyền, như chạm vào thứ bẩn thỉu gì vậy, giờ lại gọi nàng tới thị tẩm.

Đường Tuế không tin.

“Trời ơi, nương nương, Phùng công công đang đợi người ở bên ngoài, hơn nữa còn mang theo long liễn tới.”

Cung nữ quá đỗi vui mừng, phải biết rằng, hậu cung không có hoàng hậu thì khi phi tần ra cửa đều dùng cung liễn, bây giờ Phùng công công lại mang long liễn đến, vậy đã thấy được quý phi nương nương của họ, rất được sủng ái.

“Nương nương, để nô tỳ hầu hạ người.”

Đường Tuế liên tục ngáp mấy cái, dưới sự hầu hạ của bọn cung nữ, nàng được chải đầu rửa mặt sơ qua, rồi khoác lên áo choàng bước ra ngoài.

Vừa ra đến bên ngoài, đã thấy Phùng công công hầu hạ bên cạnh hoàng thượng.

“Nương nương, hoàng thượng ở bên kia chờ người đã lâu.”

Phùng Đức Trung cung kính đỡ Đường Tuế lên long liễn.

Đường Tuế ngồi vào, cảm thấy đúng là thoải mái hơn cung liễn bình thường rất nhiều, ngồi trong long liễn lắc lư một lát, nàng đã ngủ thiếp đi.

Chờ khi đến trước tẩm cung của Đế Huyền, Phùng Đức Trung nhỏ giọng gọi Đường Tuế.

“Nương nương, đến rồi.”

Đường Tuế mở mắt ra, dụi đôi mắt đang còn mông lung, bước xuống long liễn.

Dừng lại một lúc lâu, lúc này mới đi về phía nội điện.

Phùng Đức Trung thấy Đường Tuế đi vào, lén lút đóng cửa nội điện lại.

Đường Tuế đi vào, phát hiện trong phòng hơi nóng, nên cởi áo choàng xuống, ném vào nhuyễn tháp bên cạnh.

Đường Tuế đi tới trước long sàng, nhìn Đế Huyền đang ngồi trên đó.

Tóc hắn buộc cao, gương mặt lạnh lùng, hình như tâm trạng không tốt.

“Bệ hạ, người gọi thiếp tới đây là có gì phân phó sao?”

Đường Tuế nhẹ giọng hỏi.

“Trẫm không ngủ được.”

Gương mặt vốn nhu hòa của Đế Huyền, lập tức đanh lại.

Nghĩ tới việc hắn phải cần cô hầu ăn hầu ngủ, trong lòng Đế Huyền càng khó chịu hơn.

Hôm nay, chỉ ăn với nàng một bữa, ngủ với nàng một lúc, không ngờ giờ khi không có nàng ở cạnh, lại không muốn ăn, cũng không buồn ngủ.

Quả nhiên, là muốn quyến rũ hắn.

Đôi mắt của Đế Huyền càng u ám thêm.

“Bệ hạ muốn thiếp ru người ngủ không?”

Đôi mắt Đường Tuế sáng lên, khóe miệng khẽ cong.

Hoàng thượng bằng lòng cho nàng hầu hạ bên cạnh, thật ra cũng là chuyện tốt, nàng có thể loại bỏ giả trị hắc hóa của hắn trong âm thầm.

Đế Huyền nghe nàng nói vậy, hai đầu lông mày nhăn lại, nhưng không trả lời.

Quả nhiên là vậy.

“Bệ hạ, người nằm xuống đây! Ta hát cho người nghe.”


“Ừm.”

Đế Huyền thản nhiên đáp lại, trước đó tim phổi hắn đều cực nóng, đầu óc cũng ong ong.

Nhưng… sau khi Đường Tuế đến, ngửi mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể nàng, những thứ lung tung trong đầu cũng dịu đi.

Đế Huyền chậm rãi nằm xuống, Đường Tuế cũng sáp lại, ngồi bên chân hắn.