Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 4: Thiếu niên cố chấp (4)



Đường Tuế không hiểu được, lông mày nhíu chặt lại, như cái bánh bao nhỏ.

Tống Tinh Dã nhìn từ phía xa, trong lòng thầm cảm thấy kì lạ, từ trước đến nay anh chưa từng thấy vẻ u sầu trên mặt Đường Tuế.

Cũng đúng thôi, dù sao người ta cũng là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, tất cả mọi thứ đều dễ như trở bàn tay.

Chờ đến khi Đường Tuế trang điểm xong, Tống Tinh Dã đã khom người đứng trước mặt Đường Tuế.

Đường Tuế nhìn, con ngươi linh động chớp chớp, lông mi thon dài cũng hơi run rẩy.

Lúc này, cô để tay mình vào khuỷu tay anh.

Tống Tinh Dã lập tức ngẩn người, nhóm hầu gái xung quanh cũng đều đần độn như gỗ, sau đó đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Đường Tuế.

Bình thường tiểu thư đều xem Tống Tinh Dã như đại nội tổng quản mà sai bảo, hôm nay vậy mà?

Mắt Đường Tuế ngập nước nhìn Tống Tinh Dã: “Không đi hả?”

Tống Tinh Dã đè sự khác lạ trong lòng lại, anh hơi cúi đầu, ánh mắt càng thêm âm trầm.

Người con gái này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Quái lạ như vậy, rốt cuộc là muốn chơi trò gì?

Cô ta cho rằng, cô ta như vậy anh sẽ bị mắc lừa sao?

Ha, ai biết dưới đáy lòng dơ bẩn của cô ta cất giấu ý đồ gì.

Tống Tinh Dã bỗng nhiên siết chặt nắm đấm, rung động lên.

Tay Đường Tuế đặt lên cánh tay anh nên có thể cảm nhận rõ ràng, cánh tay anh đột nhiên bùng lên sức mạnh.

Lòng Đường Tuế hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút sợ hãi.

Luân Hồi Kính: “Giá trị hắc hóa của Tống Tinh Dã +1, giá trị hắc hóa tổng cộng là 91. Hữu nghị nhắc nhở cô, giá trị hắc hóa đạt 100, Tống Tinh Dã sẽ giam cầm cô đó.”

Tâm trạng vốn thoải mái của Đường Tuế rơi xuống đáy cốc.

Rét lạnh.

Cơ thể cứng ngắc được Tống Tinh Dã dẫn xuống cầu thang xoắn ốc, lạch cạch một tiếng, xung quanh tối đen đi.

Đường Tuế có chút sợ hãi, hai tay nhanh chóng bám chặt Tống Tinh Dã.

Cả người đã sắp dựa sát vào Tống Tinh Dã.

Tống Tinh Dã cảm nhận được cơ thể mềm dẻo của cô, muốn đẩy ra theo bản năng.

Đúng lúc đó, trên đỉnh đầu bọn họ, bỗng nhiên có một vệt sáng rơi xuống, bao bọc họ vào trong.

Lúc này Đường Tuế đã đứng vững, bước chân ung dung tiếp tục kéo Tống Tinh Dã đi xuống.

Trước khi đến 3000 thế giới, cô đã được Luân Hồi Kính huấn luyện hơn ngàn năm, những chuyện lớn nhỏ ở 3000 thê giới này cô đều rõ như lòng bàn tay.

Sau khi xuống lầu, có một thiếu niên mặc dạ phục màu trắng đang đứng chờ một bên, thấy Đường Tuế xuống rồi, khóe miệng anh ta nhếch lên, lộ ra ý cười nhạt.

Đường Tuế biết, anh ta là nam chính của cốt truyện này, Tống Minh Trì.

“Tuế Tuế.”

Tống Minh Trì vươn tay về phía Đường Tuế, mời cô khiêu vũ.

Hôm nay là sinh nhật của Đường Tuế, nhà họ Đường tổ chức lễ sinh nhật, mời rất nhiều người.

Đường Tuế đợi một lát, thấy Luân Hồi Kính không phát nhiệm vụ cho mình, nghĩa là cô có thể không khiêu vũ với Tống Minh Trì.

Vậy nên, cô nhíu cái mũi nhỏ.

“Tôi không muốn khiêu vũ."

Giọng mũi mềm mại, trực tiếp từ chối.

Đường Tuế tiếp tục kéo Tống Tinh Dã đi về trước.

Vì còn đang bị cô cặp tay nên Tống Tinh Dã chỉ có thể bước về trước cùng cô.

Tay Tống Minh Trì vẫn duy trì tư thế vươn ra như cũ, vẻ mặt hào hoa nho nhã, nhưng trong nháy mắt lại cứng đi.

Bình thường, Đường Tuế đều dính lấy anh ta, nói thô tục ra thì, giống như la liếm vậy.

Hôm nay đích thân anh ta đi lên mà cô dám từ chối, cô biết mình đang làm gì không?

Mặt anh ta u ám, mắt rũ xuống, che đi bão táp dày đặc bên trong.