Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 46: Thiếu niên cố chấp (46)



Tống Minh Trì không hoảng sợ chút nào, ngược lại anh ta còn bình tĩnh lấy điếu thuốc trên đầu giường, châm lửa, rít khói.

Không có chút tâm trạng xấu vì bị phá hư chuyện tốt.

"Tống Minh Trì."

Nước mắt Chu Khả Nhân chảy xuống ào ào, giương mắt nhìn vẻ mặt không chút dao động của Tống Minh Trì.

"Em ra ngoài van xin người ta giúp anh, anh lại mang phụ nữ về nhà, còn nằm trên giường em, anh có còn là con người không?"


Tại sao người đàn ông tốt cô ta biết trước kia lại biến mất rồi.

Người trước mặt này thật sự quá xa lạ.

Xa lạ đến mức... Như chưa từng quen biết.


Tống Minh Trì chế nhạo, duỗi tay gạt tàn thuốc.

Tàn thuốc màu xám rơi trên khăn trải giường trắng như tuyết, trông bắt mắt một cách kỳ lạ.

"Em giúp anh cầu xin người khác, chẳng phải là muốn anh trở lại như trước, có tiền có thế, có thể trợ giúp em sao."

Tống Minh Trì cười mỉa mai một tiếng, thuốc lá giữa hai ngón tay bị anh ta dụi xuống khăn trải giường.

Khăn trải giường trắng tuyết nhanh chóng hiện ra một vệt đen, anh ta nhẹ nhàng dụi để thuốc lá tắt, để lại một đống hỗn độn.

Tống Minh Trì đứng dậy ung dung mặc quần áo vào.

Người phụ nữ vốn dĩ sợ hãi đứng một bên, thấy tình huống trước mắt, cũng khẽ cười một tiếng. Cô ta nhặt đống quần áo rơi lả tả trên mặt đất, hoa hòe lộng lẫy mặc lên.

Cơ thể Chu Khả Nhân khẽ lảo đảo, không thể tin nhìn Tống Minh Trì, cô ta không ngờ rằng anh ta sẽ đối xử với mình như vậy!

Nhưng cô ta chỉ có thể há miệng thở dốc, chứ không nói được bất cứ lời nào.

Mãi đến khi Tống Minh Trì mặc quần áo xong xuôi, ôm người phụ nữ kia chuẩn bị rời đi.

Lúc này Chu Khả Nhân mới đuổi theo: "Anh đi đâu?"

Tống Minh Trì cười châm biếm: "Đương nhiên đổi chỗ khác chơi rồi."

Chu Khả Nhân sững sốt sợ hãi: "Sao anh có thể như thế, anh muốn cơ thể em, em đã là của anh rồi, anh..."

Cô ta khóc lóc, vẻ mặt đau khổ.

"Em có thể tha thứ cho anh lần này, chỉ cần anh hứa sau này sẽ không tái phạm, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau như xưa."

Chu Khả Nhân lại tiến lên trước vài bước, duỗi tay kéo ống tay áo Tống Minh Trì, hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn anh ta.

Tống Minh Trì lại cười mỉa một tiếng rồi trở tay hất Chu Khả Nhân ra.

"Cô đang nói chuyện quỷ quái gì thế?"

"Là cô đưa tôi về nhà, cũng chính cô cởi hết quần áo dâng tới trước mặt tôi, sao giờ lại nói bản thân có nguyên tắc như thế, đều là người trưởng thành cả rồi, phóng khoáng tí đi, tùy tiện chơi đùa thôi mà."

"Đừng có làm mấy chuyện lôi lôi kéo kéo này nữa, cô đã lấy được không ít thứ từ tay tôi rồi còn gì."

Tống Minh Trì bật cười.

Trước đó anh ta đã lo tiền chạy chữa cho mẹ cô ta, giúp mẹ cô ta có thể lành bệnh xuất viện.

Rõ ràng đã nhận được không ít thứ, sao lại tham lam như vậy?

Tống Minh Trì cười chế giễu: "Đừng tiếp tục làm loạn với tôi, nếu không chuyện gì tôi cũng làm ra được đấy."

Nói xong, Tống Minh Trì lại ôm người phụ nữ bên cạnh, cười cợt một tiếng, hai người đi ra ngoài.

Chu Khả Nhân cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Rõ ràng cô ta yêu anh ta sâu đậm như vậy, sao trong mắt anh ta lại không đáng một đồng.

Thế mà anh ra lại đánh đồng cô ta với loại phụ nữ kia.

Ha ha.

“Tống Minh Trì.”

Chu Khả Nhân điên cmnr hét lên, duỗi tay nắm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, đâm về phía Tống Minh Trì.

Tống Minh Trì đang ôm người đẹp tình chàng ý thiếp, không thèm để ý tới tiếng hét của Chu Khả Nhân.