Xuyên Nhanh Làm Một Người Cha Tốt

Chương 17



17.

Trương Viễn Tiêu sững sờ tại chỗ, nhìn đứa trẻ trước mặt đang nhắm chặt hai mắt rõ ràng là đang sợ hãi, trong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một cỗ bi thương.

Anh biết rằng đây là phản ứng theo bản năng, là một loại bóng ma tâm lý.

Mấy năm giáo dục bằng đòn roi khiến Trương Tử Hạo có thói quen này, khi lòng bàn tay cha hướng về phía mình, cậu bé luôn bị đánh rất đau.

Trương Viễn Tiêu nhìn bàn tay của mình đang vươn ra.

Nó rất lớn, so với gương mặt của cậu bé còn lớn hơn, cũng rất có khí lực, nếu như đánh người thì chắc hẳn là rất đau.

Trương Viễn Tiêu đè nén cảm xúc, thầm mắng nguyên chủ một câu rồi nắm lấy tay cậu bé.

Bàn tay của trẻ con vừa nhỏ vừa mềm mại lại có thịt, sờ rất là thích.

Trương Viễn Tiêu không khỏi có chút căng thẳng.

Trương Tử Hạo mở mắt ra, đôi mắt to xinh đẹp mang theo chút hoang mang và nghi ngờ.

Cha không đánh cậu mà lại nắm lấy tay cậu.

Cho nên vừa rồi không phải là cha muốn đánh cậu sao?

Trương Tử Hạo thở phào nhẹ nhõm, sau đó len lén nhìn vào chỗ tay cha đang nắm tay mình.

Bàn tay của cha rất lớn, có vẻ hơi thô nhưng lại rất khô ráo và cũng rất ấm áp.

Trương Tử Hạo có hơi muốn rụt tay lại thành nắm đấm nhỏ, sau đó lại nhét nắm đấm nhỏ vào lòng bàn tay cha, được lòng bàn tay lớn của cha bao bọc.

"Đi thôi, chúng ra đi vào, ở đây không có người nào hết".

Mãi đến khi bị cha dắt vào căn tin Trương Tử Hạo mới phản ứng lại, cha không giống như thường lệ đưa cơm xong cho cậu rồi đi, mà là định ăn cùng cậu?

Trương Viễn Tiêu dắt Trương Tử Hạo đi tới một góc ít người hơn, cũng không phải không muốn nói chuyện với người khác, mà là muốn nói chuyện với con trai về đêm hôm trước.

Vì vậy Trương Tử Hạo cứ nhìn cha ngồi xuống bên cạnh mình, bây giờ hai người đang rất gần nhau.

Gần như vậy khiến cho Trương Tử Hạo cảm thấy không được tự nhiên.

Trước kia khi ở nhà ăn cơm, bọn họ coi như cũng cùng nhau ăn nhưng lại là mặt đối mặt.

Sau đó cậu bé thấy cha lấy ra cái gì đó từ trong túi của ông, là một cái lọ bằng nhựa màu xanh lá cây, sau khi mở nắp thì hương thơm nhàn nhạt tỏa ra.

Trương Tử Hạo lén nhìn thoáng qua, hình như là một loại thuốc mỡ trong suốt.

Đó là cái gì vậy?

Trương Tử Hạo tò mò nhưng lại không dám hỏi.

Sau đó cậu lại nghe thấy cha nói: — "Hạo Hạo, đưa tay trái ra, cha sức thuốc cho con".

Đây là một số dược liệu mà Trương Viễn Tiêu đã mua trên đường vào buổi sáng khi anh đến thị trấn, thuốc mỡ tiêu sưng của anh có thể giảm sưng và tăng tốc độ chữa lành vết thương.

Trương Viễn Tiêu biết tay của Trương Tử Hạo chắc chắn vẫn còn đau, nếu nhìn kỹ mặt của cậu bé thì có thể nhìn được là có hơi sưng lên.

Lại nói tiếp, nguyên chủ chính là một thằng khốn.

Sau khi đánh con trai xong hắn ta còn không sức thuốc cho con trai mình.

Trước kia khi bà cụ còn sống, thì vẫn có thể lén sức thuốc cho cháu trai, nhưng hơn hai năm trước bà cụ cũng đã không còn.

Mà nguyên chủ thì cảm thấy không sức thuốc cho con trai, cứ để nó đau đớn như vậy thì nó mới có thể nhớ kỹ bài học này, lần sau sẽ không phạm sai lầm nữa.

Trương Viễn Tiêu rất muốn nói vời nguyên chủ một câu: những lời ngươi nói đều là cái rắm!

Thấy nhóc con ngơ ngác, giống như đã hoàn toàn chết lặng, anh mới kéo tay cậu bé lại.

Không nghĩ tới cậu bé đã lập tức rút tay, cúi đầu sợ hãi nói: — "Không, không cần, con...con không đau".

Trương Viễn Tiêu khẽ thở dài: — "Đứa bé ngốc, sao có thể không đau được".

Nói xong, cũng không giải thích gì nhiều, anh lại kéo tay trái của cậu bé lại.

Quả nhiên, lòng bàn tay nhỏ còn sưng đỏ, một tầng thịt dày, có chỗ da bị rách đã lành, cũng có những chỗ còn chưa lành, vẫn có thể nhìn thấy vết máu.

Trương Viễn Tiêu cắn răng, thầm nói trong lòng: Thật đúng là tạo nghiệt mà.

end 17.