Xuyên Nhanh Làm Một Người Cha Tốt

Chương 19



19.

Thoa thuốc xong Trương Viễn Tiêu vươn tay còn lại lau đi nước mắt trên mặt bé con.

Trương Tử Hạo hơi hoảng sợ, lúc này mới ý thức được mình đang khóc, cậu bé vội nói: — "Cha ơi, con không có khóc".

Cậu bé vội vàng để tay ra sau lưng, Trương Viễn Tiêu ngăn lại, tiếp tục dùng tay mình lau đi nước mắt trên mặt con trai.

"Không sao đâu, muốn khóc thì cứ khóc đi, không có gì mất mặt cả, con trai hay con gái thì đều có thể khóc. Sau khi khóc xong chúng ta cùng ăn cơm. Con mở hộp cơm ra đi, cha đi rửa tay".

"Dạ". — Bé con thở phào nhẹ nhõm, giọng nói non nớt đáp lại.

Trương Viễn Tiêu đứng dậy đi toilet, đi được nửa đường thì quay đầu lại, nhìn thấy nhóc con đang duỗi tay mở hộp cơm ra, cậu bé luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, luôn làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Trước đây khi Trương Tử Hạo bị đánh thì luôn bị hét lên rằng là con trai thì không được khóc.

Nhưng Trương Viễn Tiêu cảm thấy việc khóc không có gì là xấu hổ, hơn nữa Trương Tử Hạo vẫn còn là trẻ con, việc khóc khi đau đớn, tổn thương hay làm sai đều là chuyện rất bình thường, nếu thường xuyên đè nén cảm giác tiêu cực thì với thân thể và cả tâm lý mới là không tốt.

Vừa mới nói lời xin lỗi xong, Trương Viễn Tiêu vốn còn định mặt dày hỏi một câu, có thể tha thứ cho cha hay không?

Nhưng ngẫm lại vẫn không thể hỏi được.

Anh không muốn bức bách Trương Tử Hạo, có tha thứ hay không thì những tổn thương cũng đã xảy ra, bây giờ việc cần làm là bù đắp và sữa chửa.

Bên này, nước mắt trên mặt Trương Tử Hạo đã được lau hết, cảm xúc trong cậu bé đã dịu đi, cũng nghe lời cha mở hộp cơm ra.

Có hai hộp cơm trưa, cậu bé nghĩ một là của mình, một là của cha.

Cậu bé không ngờ cha lại mang theo hộp cơm đến căn tin trường học ăn cùng mình.

Tuy nhiên, hôm nay cậu cảm thấy hình như cha đã có chút thay đổi.

Cậu bé không thể nói chính xác điều gì đã thay đổi, nhưng cậu bé lại cảm thấy giống như cha đã yêu thương mình nhiều hơn, ít nhất, ít nhất là yêu thương cậu bé nhiều thêm một ít.

Nghĩ đến đây, cánh môi Trương Tử Hạo đang hơi mím lại cong lên một chút, đôi mắt ngập nước càng sáng lên.

Cậu bé vừa mở hộp cơm ra vừa nghĩ hôm nay cha sẽ làm cơm gì cho mình.

Chỉ nghĩ đến đồ ăn của mình nhất định có thịt có rau, mà cha chỉ ăn kèm với dưa muối thì động tác mở hộp cơm của Trương Tử Hạo lại chậm hơn một chút.

Trước kia cậu bé không hiểu chuyện, cảm thấy cha ăn dưa muối là bởi vì nó rất ngon, bây giờ dần dần lớn lên cậu bé mới mơ hồ biết rằng không phải như vậy.

Nhưng cậu bé cũng muốn cha có thịt và rau để ăn.

Trương Tử Hạo nghĩ kỹ rồi, lát nữa nhất định phải lấy hết dũng khí ra gắp một ít thịt từ trong hộp cơm ra cho cha, hôm nay có thể cha sẽ không tức giận đâu.

Khi hộp cơm mở ra, một cỗ mùi thơm ngát lập tức bao trùm rồi xông vào mũi, hương thơm tràn lan ra.

"Thơm quá".

"Là mùi thịt, thật là thơm".

"Ai mang thịt tới vậy?"

Các bạn học sinh vốn đang vùi đầu ăn cơm giống như một con heo nhỏ, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt lập tức ngừng lại tìm kiếm tung tích.

Trương Tử Hạo chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, cái miệng nhỏ há thành hình chữ O, ngơ ngác nhìn hai hộp cơm trước mắt.

Cả hai hộp cơm trưa đều có cùng màu sắc, có cơm trắng, thịt, rau và trứng.

Nhưng mà có một hộp chỉ đựng đầy một nửa, một hộp khác thì đựng đầy, nhất là phần thịt kia, nhiều ú ụ luôn, nước canh được chan đầy lên cơm trắng, màu sắc rất mê người, nhìn qua càng thấy thơm ngon, rau cũng rất thơm, nhìn qua rất tươi, không hề bị héo úa vì được đặt trong hộp cơm.

Hơn nữa có thể là do thức ăn này vừa mới làm xong đã được bỏ ngay vào hộp, cũng chỉ để một thời gian ngắn đã bị mở ra.

end 19.