Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 390: Kiêm chức sau khi nằm vùng (47)



Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Trải qua nỗ lực của Hoa Vụ, càng ngày càng nhiều người từ bỏ 'tài nghệ truyền thống', tiến vào các ngành công nghiệp mới, sau khi đạt được nhiều tiền lương hơn, những người này cũng đi lên quỹ đạo.

Dưới sự phối hợp của cảnh sát, xoá sạch không ít tiểu đội phạm tội.

Tuy rằng vẫn còn rất nhiều vấn đề, nhưng tình huống hiện tại, so sánh với mấy năm trước, đã tốt hơn rất nhiều.

Đến nỗi La Vô Thời lòng mang ý thành lập vương quốc của mình, hiện tại còn bị nhốt ở phòng thí nghiệm, làm việc ngày qua ngày.

Bây giờ công việc của cô đã kết thúc.

Cho nên để phòng ngừa vạn nhất, Hoa Vụ suy nghĩ một cách để làm một mẻ, khỏe suốt đời.

Sau khi Hoa Vụ vì nhân dân trả giá quá nhiều, thu được nhắc nhở tiến độ 70% của Diệt Mông, nhanh chóng đem vị trí này của cô giao ra ngoài.

Bởi vì vị trí này của cô rất đặc thù nên người bên trên đều luống cuống.

Ông chủ Tần bị phái đến để thuyết khách.

Hắn vẫn là lần đầu tiên bước vào biệt thự của Hoa Vụ.

"Nơi này của hai người...... Còn làm rất giống một cái nhà ha." Ông chủ Tần mặc áo sơ mi hoa, quần cộc, đi một đôi giày rách tiến vào biệt thự.

Vẫn là lần đầu tiên hắn tới nơi này.

Hắn cũng không phải chưa thấy qua việc lớn trong đời.

Nhưng mà hắn thường thấy nhất, chính là cách phối màu trang trọng và nghiêm túc trên TV cùng với đồ nội thất cồng kềnh lại đắt tiền.

Nhưng mà nơi này lại rất không giống, ánh đèn, trang trí, đồ dùng trong nhà, làm hắn vừa tiến vào đã cảm thấy nơi này phá lệ thoải mái.

Độ Hàn rót nước cho hắn: "Sao ông chủ Tần lại rảnh rỗi tới đây?"

Độ Hàn ở cùng Hoa Vụ đã gặp hắn không ít lần, nhưng mỗi lần hai người đều là hẹn ở bên ngoài.

"Ùi, còn không phải bạn gái của cậu bãi công à." Ông chủ Tần tiếp nhận nước: "Cảm ơn...... Ai, đây là nước ngọt hả?"

Độ Hàn: "......"

Cũng không cần khoa trương như thế.

Chỉ là nước bình thường mà thôi.

Ông chủ Tần nhanh chóng quay lại chủ đề cũ, "Cậu biết cô ấy nghĩ như thế nào không?"

Độ Hàn: "......"

Độ Hàn nghe Hoa Vụ nói qua, cô muốn giao tập đoàn ra, tuy rằng hắn không quá hiểu, cô vất vả như thế, đưa tập đoàn lên bờ tẩy trắng, hiện tại lại muốn giao ra là vì cái gì chứ.

Nhưng quyết định của Hoa Vụ, hắn đều ủng hộ vô điều kiện.

Độ Hàn: "Tôi không rõ lắm."

Ông chủ Tần kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Ngay cả cậu cô ấy cũng không nói?"

Độ Hàn lắc đầu, cô chỉ nói qua vài câu, không nói quá kỹ càng tỉ mỉ.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô, hình như rất vui vẻ......

Ông chủ Tần không nghĩ tới ngay cả Độ Hàn cũng không biết nội tình, hắn càng cảm thấy là đầu óc Hoa Vụ có bệnh, khẽ cắn môi nói: "Cậu cũng khuyên nhủ cô ấy đi, cô ấy để lại một sạp hàng lớn như vậy, ai dám tiếp nhận đây?"

Hiện tại nhìn qua đã tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng thực tế vẫn còn rất nhiều phiền toái.

Nếu cô rút lui, khẳng định sẽ có thế lực tro tàn lại cháy.

"Chuyện cô ấy đã quyết định, rất khó thay đổi." Độ Hàn nhắc nhở ông chủ Tần sự thật này, "Cho dù là tôi khuyên cũng vô dụng."

Ông chủ Tần sầu muộn.

Hắn chờ Hoa Vụ trở về, Hoa Vụ vừa nghe hắn là tới nói chuyện này, lập tức thay đổi sắc mặt.

"Vì sao chứ!!" Ông chủ Tần hò hét, "Đang êm đẹp, sao cô lại không làm nữa?"

Hoa Vụ banh khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: "Vì phục vụ nhân dân tốt hơn, tôi quyết định giao nộp tập đoàn lên cho quốc gia."

"???" Nói cái thứ gì thế? "Cô nói tiếng người đi."

"Ồ, tôi không muốn đi làm."

"Nhưng cô đang làm sếp đó!!"

Hoa Vụ trợn trắng mắt, "Vậy còn không phải là đi làm à." Sếp còn thảm hơn cả nhân viên đó! Công nhân đều ngủ rồi, sếp còn đang mở họp!

Chó cũng không quá mức như vậy!

Ông chủ Tần còn muốn nói tiếp, Hoa Vụ ngay tại chỗ đuổi hắn đi.

Không ai có thể ngăn cản cô về hưu!

Độ Hàn nhìn ông chủ Tần đứng ngoài cửa lớn, túm lấy cửa sắt giống như bị đưa vào nhà tù, "Cô thật sự không tính làm nữa?"

"Làm chuyện không công lỗ vốn như vậy, đương nhiên tôi không làm." Hiện tại Hoa Vụ không thiếu về chút tiền về dưỡng lão này, cho nên sống lưng cô rất cứng.

Độ Hàn: "???"

Đó không phải tập đoàn của chính bản thân cô sao?

Sao lại là làm không công?

Hoa Vụ đã hạ quyết tâm, ai khuyên cũng vô dụng.

Nếu bọn họ tìm người tới nhận, cô sẽ trực tiếp chuyển giao qua, nếu không có ai, cô sẽ tự mình tìm một người, tóm lại ai cũng không thể bảo cô tiếp tục đi làm.

Hoa Vụ nhìn Độ Hàn còn đang định nói chuyện: "Anh đừng có xen vào việc này đấy."

Độ Hàn trầm mặc xuống, nói: "Tôi chỉ muốn hỏi em, tuần sau có thời gian hay không, tôi phải về thành phố Tĩnh Phong."

"Làm sao vậy?"

"Trường học của tiểu Bách họp phụ huynh, hơn nữa tôi đã đi được một đoạn thời gian, nên trở về thăm nó." Hiện tại Độ Bách vừa vặn là lớp 12, cậu đều ở trọ trường, một tháng chỉ nghỉ hai ngày, mỗi tháng Độ Hàn chờ lúc cậu nghỉ bay về là được.

Hoa Vụ lật điện thoại xuống, "Có."

"Vậy tôi đi mua vé?"

"Ừ."

Độ Hàn đặt vé máy bay xong, bởi vì chỉ trở về mấy ngày, cho nên Độ Hàn cũng không mang quá nhiều đồ.

Độ Hàn thuê phòng ở ngay gần trường học, sau khi tới, hắn dẫn Hoa Vụ đi để đồ trước.

Hoa Vụ đi một vòng trong phòng, đứng ở trên ban công nhìn ra bên ngoài, nơi này có thể thấy trường học, khoảng cách thẳng tắp đặc biệt gần.

Hoa Vụ rũ mắt nhìn phía dưới, "Nơi này rất ồn."

"Ừm, gần trường học, có rất nhiều cửa hàng." Độ Hàn từ phía sau ôm lấy cô, chỉ một hướng khác, "Đi từ bên kia qua là đại học, nơi này vừa vặn ở giữa hai trường, cho nên lượng người rất lớn."

Hoa Vụ quay đầu nhìn hắn, "Khi nào họp phụ huynh?"

"Buổi chiều 3 giờ."

Bây giờ vừa qua 11 giờ, còn rất sớm, đi đường chỉ vài phút, cho nên bọn họ cũng không vội, Độ Hàn còn dẫn cô đi ra ngoài mua đồ ăn, trở về nấu cơm.

Buổi sáng dậy sớm, lúc Độ Hàn nấu cơm, Hoa Vụ về phòng Độ Hàn ngủ bù một giấc.

Hai người chậm rãi ăn cơm xong, sau khi thu dọn hết, Độ Hàn dẫn cô đi ra ngoài, dắt cô đi dạo ở gần đó.

Đi ngang qua một vài cửa hàng nhỏ dưới tầng, còn có người quen Độ Hàn, trực tiếp chào hỏi: "Tiểu Độ, lâu rồi không nhìn thấy cậu...... Nha, đây là bạn gái à?"

Độ Hàn khẽ gật đầu: "Vâng."

"Bạn gái thật xinh đẹp."

Độ Hàn hàn huyên hai câu với đối phương, dẫn theo Hoa Vụ rời đi.

"Không nhìn ra nhân duyên của anh cũng không tệ lắm?" Độ Hàn người này, kỳ thật cùng ai cũng không muốn thân cận —— trừ bỏ em trai bảo bối kia của hắn.

"Cuộc sống cần phải giao tiếp với những người này." Độ Hàn nắm chặt tay Hoa Vụ: "Đoạn thời gian đó......"

Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía Hoa Vụ đang chờ hắn nói tiếp: "Không có gì, đều qua rồi."

Đoạn thời gian đó sống không khó khăn, nhưng đời người lại như là không thấy được ánh sáng, thời gian phảng phất như cách hắn rất xa.

Không phải nhớ tới nữa......

"Đi thôi, bị muộn rồi." Độ Hàn nhìn thời gian, "Tôi không nói với Tiểu Bách em tới, cho nó một bất ngờ."

"Vậy mua tặng bạn nhỏ một món quà?"

"Mua cái gì?"

"...... Gần đây có cái gì thì mua cái đó."

......

......

Độ Bách biết hôm nay Độ Hàn sẽ đến, chờ giáo viên vừa nói xong, cậu lập tức chạy đến cổng trường.

Cổng trường đều là học sinh đón phụ huynh, người đến người đi, náo nhiệt như chợ bán thức ăn.

Nhưng Độ Bách phát hiện, có một bên, người đặc biệt nhiều.

Độ Bách nghĩ thầm không phải là anh của cậu làm chứ.

Nhưng là ngẫm lại anh của cậu mỗi lần đều sẽ mang khẩu trang, bao vay như minh tinh thế, cậu lại phủ nhận suy nghĩ này, khẳng định là náo nhiệt khác.

Cậu không thấy Độ Hàn ở nơi khác, chỉ có thể qua đám người.