Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 391: Kiêm chức sau khi nằm vùng (48)



Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Một phút sau.

Độ Bách rất hối hận.

Nếu lại cho cậu một cơ hội nữa, cậu nhất định sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Đáng tiếc trời cao sẽ không cho cậu cơ hội lần thứ hai.

Độ Bách chỉ có thể dũng cảm đối mặt, đơ người nhìn Hoa Vụ vác một cây kiếm ở đối diện. Anh của cậu đứng ở rất xa, không có mang khẩu trang, nhưng mà dùng tay che mặt.

Hắn tránh khỏi cái náo nhiệt của Độ Hàn này, nhưng không tránh được Hoa Vụ.

Chị chính là cố ý giày vò mình mà!

Độ Hàn đại khái là nhớ lại khổ đã từng chịu, nước mắt đều phải rơi xuống.

Cậu rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng Hoa Vụ đã thấy cậu, cười tủm tỉm vẫy tay với cậu: "Tiểu Bách ơi."

Bốn phía ném tới vô số ánh mắt.

"Hình như là Độ Bách lớp năm......"

Mấy năm nay Độ Bách phát triển rất nhanh, đầu đã cao hơn Hoa Vụ, ngũ quan có bảy phần tương tự với Độ Hàn, soái khí tuấn dật.

Cậu mặc áo đồng phục, toát ra vẻ tinh thần phấn chấn của thiếu niên như ánh mặt trời.

Vừa quay đầu lại đã khiến cho không ít nữ sinh kinh hô.

"Đó là chị cậu sao? Thật xinh đẹp...... Nhưng mà sao lại cầm một cây kiếm?" Còn là cái loại nhìn qua chính là kiếm anime này.

Đám người nghị luận sôi nổi.

Độ Bách rất không muốn đi qua, cậu muốn lập tức quay đầu chạy về phòng học.

Nhưng mà cậu không thể......

Độ Bách hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Hoa Vụ, "Chị Âm, chị làm gì vậy? Kiếm này......"

Vì sao lại lấy một cái kiếm khoa trương như vậy chứ!

Hoa Vụ vỗ thân kiếm, đưa kiếm tới trước mặt cậu, "Mười năm mài một kiếm, hôm nay lộ phong mang*. Ngụ ý cực tốt."

*Mười năm mài một kiếm, hôm nay lộ phong mang: lộ phong mang ở đây là thể hiện tài năng. Từ trong một bài thơi thời Đường, ngụ ý mười năm vất vả lao động, mài ra được một thanh kiếm sắc bén, hôm nay đem ra thử, bộc lộ tài năng, ai có chuyện bất bình cứ việc nói ra.

Độ Bách: "......" Tôi cảm ơn chị nha.

Độ Bách cầu cứu nhìn về phía Độ Hàn.

Cậu không muốn nhận thứ này!

Nếu là trường hợp khác thích hợp hơn, cậu còn có thể tiếp thu, nhưng đây là trường học, rất kỳ quái đấy!!

Độ Hàn trực tiếp che mặt lại, chuyển hướng sang bên kia, không nhìn Độ Bách.

Độ Bách từng thấy qua rất nhiều thao tác của Hoa Vụ, anh trai ruột cũng không cứu cậu, cậu chỉ có thể đơ mặt tiếp nhận.

Độ Bách xấu hổ cầm kiếm, hít một hơi, "Chị Âm, chị bận rộn như vậy, không cần phải cố ý tới thăm em."

"Chị không vội." Hoa Vụ nói: "Chị tới thăm nhóc, nhóc không vui à?"

Độ Bách: "......"

Mới đến đã khiến cho cậu rơi vào tình huống muốn độn thổ như vậy, cậu vui cái quỷ gì chứ!

Độ Bách may mắn được bảo vệ nhìn thấy thanh kiếm kia có khả năng nguy hiểm, không cho cậu mang vào trường học, để lại phòng bảo vệ, chờ khi bọn họ đi lại đến lấy.

Bằng không cậu cũng không dám đi vào......

Lúc mở họp phụ huynh, Hoa Vụ không có đi vào, ở dưới lầu nói chuyện phiếm với Độ Bách.

"Chị Âm, sao chị lại trở về với anh em?"

"Vì sao chị không thể trở về với anh nhóc?"

"......"

Bởi vì anh em nói chị là tra nữ không có tâm đấy.

Đương nhiên cái này không phải nguyên văn lời của Độ Hàn, là tinh túy mà tự cậu tinh luyện ra được.

"Chị Âm, em có thể hỏi chị một cái vấn đề rất quan trọng không?"

Hoa Vụ ra hiệu cho cậu hỏi.

Độ Bách: "Chị và anh trai em sẽ chia tay sao?"

Hoa Vụ nhìn gương mặt cực kỳ giống Độ Hàn kia, cười một cái, nói: "Anh ta không đề cập tới, sẽ không."

"!!"

Đó chính là sẽ không?

......

......

Thời điểm Hoa Vụ đi nhận điện thoại, lập tức có bạn họ tiến đến bên cạnh Độ Bách: "Độ Bách, đó là chị cậu sao? Trước kia anh cậu tới đều như minh tinh cải trang vi hành, hôm nay lần đầu tiên thấy, thì ra soái như vậy."

"...... Đó là chị dâu tôi."

"Ồ......"

Mọi người sửng sốt, rất nhanh lại nhiệt liệt thảo luận tiếp: "Vậy anh cậu và chị dâu rất xứng đôi đấy."

"Cái đó còn cần các cậu nói chắc." Độ Hàn có chút kiêu ngạo.

"Nhưng mà...... Chị dâu cậu, vì sao mà lại đưa cậu một cây kiếm khoa trương như vậy chứ?"

Độ Bách: "......" Luôn cảm thấy là đang mắng mình.

Độ Bách còn chưa có vểnh được cái đuôi lên, đã bị bạn học thân ái của cậu vô tình chặt đứt.

Độ Bách không muốn ở trường đợi thêm một khắc nào nữa, buổi họp phụ huynh vừa kết thúc, cậu đã một tay kéo một tay, nhanh chóng rời đi.

Kết quả đến cửa trường còn bị bảo vệ gọi lại, bảo cậu lấy thanh kiếm kia đi.

Trên đường trở về, sắc mặt Độ Bách nghẹn đến mức đỏ bừng, về đến nhà liền nhét thanh kiếm kia xuống dưới giường.

Độ Hàn cầm phiếu điểm, đứng ở cửa: "Giáo viên nói thành tích của em giảm xuống một chút, có phải em yêu đương hay không?"

Độ Bách: "Em không có."

Độ Hàn: "Vậy vì sao thành tích giảm xuống?"

Độ Bách: "Trạng thái không tốt."

Độ Bách đã không phải bạn nhỏ lúc trước, phá lệ ỷ lại Độ Hàn nữa, hai người nói vài câu, không khí có chút cứng nhắc.

Hoa Vụ không tham dự bọn họ nói chuyện, chờ đến buổi tối đi ra ngoài ăn cơm, thừa dịp Độ Hàn rời đi, lúc này Hoa Vụ mới bát quái với cậu: "Nhóc nói cho chị, có phải yêu đương không? Yên tâm chị sẽ không nói cho anh nhóc."

Cô còn giơ tay lên thề.

Biểu tình Độ Bách có chút bất đắc dĩ: "Chị Âm, em thật sự không có."

Hoa Vụ: "Đó chính là có người yêu thầm, mỗi ngày trà không nhớ cơm không nghĩ...... Là cái dạng nữ sinh gì? Hay là nam sinh?"

Hoa Vụ càng nói càng khoa trương, Độ Bách nhanh chóng ngắt lời cô: "Không có, đều không có."

"Vậy vì sao thành tích của nhóc lại giảm xuống? Chỉ số thông minh bị người trộm?"

"......"

Hoa Vụ nghiêm mặt lên một chút: "Tuy rằng chị không thấy phiếu điểm của nhóc, nhưng chị biết, nếu không phải thật sự giảm xuống quá nhiều, anh nhóc sẽ không cố ý nói nhóc."

"......"

Độ Bách nhìn về phía Độ Hàn, nghẹn ra mấy chữ: "Là chơi game......"

"Chỉ cái này?"

Độ Bách có chút ngốc, từ trong giọng nói của Hoa Vụ nghe ra ghét bỏ, "Ài......"

Hoa Vụ lắc đầu thở dài, "Bạn nhỏ không được nha, chơi cái trò chơi, đến cả thành tích cũng không duy trì được. Cường giả chân chính là có thể xưng vương ở trong trò chơi, tàn sát trên bảng điểm. Hai bút cùng vẽ, quán quân cả hai lớp."

Độ Bách: "???"

Hoa Vụ kết luận, "Nhóc vẫn không đủ mạnh."

Độ Bách: "......"

Trước tiên bỏ qua chuyện mạnh không mạnh.

Độ Bách thương lượng với Hoa Vụ: "Chị đừng nói cho anh em, em sẽ bù thành tích về."

Hoa Vụ nâng chén: "Chị hiểu."

......

......

Tuy rằng Độ Hàn có chút lo lắng, nhưng cũng chỉ là hàn huyện với Độ Bách hai lần, sau khi Độ Bách bảo đảm lần sau thành tích sẽ lên, hắn cũng không cứ nắm chuyện này không bỏ.

Sau khi Độ Bách đi học, Độ Hàn và Hoa Vụ trở về Lệ Thành.

Hoa Vụ nắm chặt thời gian xử lý tốt vấn đề chuyển giao, trình tự tương đối phức tạp, nơi này chậm trễ mấy ngày, nơi đó lăn lộn nửa tháng, chờ hoàn toàn phân chia rõ ràng, Độ Bách cũng đã thi đại học xong.

Không biết là lời của Hoa Vụ khích lệ cậu, hay là sợ Độ Hàn tức giận.

Thành tích mấy lần sau của Độ Bách đều không tồi, khôi phục lại trạng thái lúc trước.

Cho nên Độ Bách cảm thấy mình thi không tồi.

Độ Hàn định hành trình, mang Hoa Vụ và Độ Bách đi ra ngoài du lịch.

Nằm ở trên bờ cát, Hoa Vụ giơ đồ uống, "Chúc mừng chúng ta kết thúc cuộc đời cực khổ, nghênh đón cuộc sống mới."

Độ Bách cũng không phải quá vui: "Tiếp theo của em chính là hố lửa."

Chị không cần phấn đấu.

Nhưng cậu còn chưa có bắt đầu......

Đời người cực khổ còn đang xếp hàng chờ cậu.

Hoa Vụ an ủi cậu: "Đừng có uể oải, cái hố lửa tiếp theo kết thúc còn có cái tiếp theo nữa."

"......" Không muốn an ủi em có thể không nói.

Độ Hàn kéo Hoa Vụ vào trong ngực, không cho cô nói lời đả kích Độ Bách nữa.

Có lẽ là Độ Bách không muốn nhìn hai người thân mật, bĩu môi, tự mình đi tìm những cái khác chơi.