Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 57: Thần tượng gameshow (15)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau thông báo, tất cả dây đai an toàn và vòng thép cố định chân của các xe điện đồng loạt bật mở, trả lại tự do cho những thí sinh còn lại.

Từ Nhất cúi đầu nhìn dây đai thu nhỏ thành một luồng sáng nhỏ rồi chui vào trong túi quần hắn, vừa mới đứng dậy bước ra khỏi xe đã bị người đi ngang qua cầm tay kéo đi.

"Tiểu Dư? Em ổn chứ, cả người em toàn máu kìa..." Từ Nhất còn chưa nói xong đã vội xoay mặt ra đằng sau: "Đợi đã nào, cá Koi không theo kịp ——"

"Để sau đi. Cậu ta không phải trẻ con, không cần người dắt." Khởi Dư ngắt lời.

Vậy hắn thì cần sao? Từ Nhất trầm mặc nhìn xuống hai bàn tay đang đan nhau.

Ờm, tình thú của yêu đương mà. ¯_(ツ)_/¯

Ra khỏi phạm vi khu vực của xe điện đụng, Khởi Dư kéo Từ Nhất đến chỗ góc khuất giữa các khu chơi riêng biệt, đẩy hắn lên bức tường gạch phía sau rồi đè người lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của chàng trai cắn mạnh lên cánh môi hắn.

Gấp gáp như vậy là nhớ hắn sao?

Từ Nhất cười khẽ, một tay ôm eo Khởi Dư, một tay đè gáy cô áp về phía mình, môi răng hé mở chào đón đầu lưỡi cô, đáp lại cô bằng tất cả sự dịu dàng hắn có được trong đời.

Khởi Dư bị hôn đến nhũn cả chân, tới khi không thở nổi mới quay mặt né tránh, siết tay ôm chặt người kia. Từ Nhất cụp mắt nhìn người trong lòng, trực giác nhận ra tâm trạng cô không được tốt, bèn yên tĩnh vuốt tóc cô.

"Nhất Tử."

"Ừ?"

"Em thắng trò chơi phụ, phần thưởng là một cái đạo cụ cao cấp."

"Vậy thì tốt quá, chúc mừng em."

Khởi Dư thấp giọng nói: "Em giành nó cho anh, Nhất Tử, không được từ chối, cũng đừng suy nghĩ gì về nó."

Từ Nhất:?

Khởi Dư đưa hai tay ôm má Từ Nhất, nhón chân lên, trịnh trọng đặt một nụ hôn lên trán hắn: "Em yêu anh."

Từ Nhất vô thức muốn đáp lại lời tỏ tình của cô, nhưng ở giây kế tiếp trước mắt hắn bỗng tối sầm, Khởi Dư mặt không biểu tình ôm lấy Từ Nhất đã ngất đi, ánh mắt lãnh đạm di chuyển liếc về một nơi nào đó.

***

"Này, dậy đi, đừng ngủ nữa, cẩn thận bị cướp mất chỗ đấy."

Giọng nói khản đặc của đàn ông trung niên thúc giục chàng trai bẩn thỉu đang tựa lưng cạnh tường gạch mà ngủ, Từ Nhất bị đánh thức cũng thuận theo mở mắt ra, khung cảnh xa lạ không thuộc về thời hiện đại khiến hắn kinh ngạc đến híp cả mắt.

Đây là đâu? Rõ ràng vừa rồi hắn đang...

Một xã hội kỳ lạ tụ tập những con người bất đồng về hình hài, quần áo và cả kết cấu kiến trúc xung quanh nữa, tuy là mang hình dáng của nhân loại nhưng một số bộ phận đã biến đổi thành vật thể quái đản đang mềm oặt rũ xuống, thật giống với sự thay đổi của bạn gái hắn lúc bị kẹt dưới mớ hỗn độn ở khu tàu lượn siêu tốc.

Bằng một cách nào đó, một suy nghĩ không thực tế dần hình thành trong đầu Từ Nhất.

"Ngẩn người cái gì đó? Nhanh chân một chút đi." Người đàn ông mất kiên nhẫn nói.

Từ Nhất nháy mắt: "Tới đây."

Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng hắn biết chắc một điều là chính Khởi Dư là người mang hắn đến chỗ này, những gì hắn nên làm là quan sát diễn biến của ảo cảnh này rồi tìm được cách để trở về.

Tất nhiên hắn cũng chẳng lo cho tính mạng của mình, bởi vì hắn tin tưởng cô sẽ không làm hại hắn, lời tỏ tình bất chợt lúc ấy của cô càng là minh chứng cho khẳng định này.

Chẳng phải điều cơ bản của tình yêu là tin tưởng hay sao? Hắn đang tuân thủ tốt nó, tốt nhất cô cũng nên như vậy.

Từ Nhất ngoan ngoãn theo sau bước chân người đàn ông di chuyển đến một hàng người dài trước quảng trường lớn, vừa dáo dác ngó chung quanh hắn vừa đi vào xếp hàng, trong tiếng trao đổi rộn rã của những người phía trước lẳng lặng chờ đợi đến lượt.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cũng tới lượt hắn, Từ Nhất im lặng nhìn người ngồi trên 'ngai vàng' trước mặt, nữ nhân y phục trắng muốt cầu kỳ, áo choàng bên ngoài phủ lông vũ dày cộm quấn quanh bờ vai gầy yếu, tướng mạo tinh tế như được tỉ mỉ điêu khắc, nổi bật nhất là hai đồng tử xanh lục như ngọc bảo quý hiếm, mang lại cho người ta cảm giác thánh khiết đến lạ kỳ.

Vì sao lại nói là 'ngai vàng'? Vì nó đúng là như thế, ngai vàng theo nghĩa đen.

Thiếu nữ nâng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng cười: "Sao không nói gì vậy? Ngươi đau ở đâu?"

Từ Nhất mím môi đáp: "Không có."

"Không có? Thế ngươi muốn gì? Ngươi..." Thiếu nữ nói được một nửa lại dừng, đột nhiên giơ hai tay lên che khuất gương mặt, tiếng cười thoải mái truyền ra từ khe hở giữa các ngón tay: "Phải rồi ha, quan trọng gì mấy cái đó chứ, chỉ cần trực tiếp đưa cho ngươi là được rồi mà..."

Từ Nhất nghi hoặc nhíu mày, đang định lên tiếng thì đã thấy thiếu nữ ngẩng đầu lên, đáy mắt lạnh lùng đến phát sợ, tựa như sinh vật phản chiếu trong con ngươi cô là vật chết vậy.

Cảm giác không thích hợp ngày một nhiều hơn, Từ Nhất khẽ lùi lại, phòng bị nhìn chằm chằm người nọ, nhưng cô không hề quan tâm đến sự thay đổi của chàng trai mà nhếch cao khóe miệng, quay trở lại dáng vẻ dịu dàng thấu hiểu lòng người trước đó.

Thật giả tạo. Từ Nhất cắn răng.

Thiếu nữ nhấc chủy thủ dưới vạt áo lên đâm vào cánh tay mình, dưới con mắt sững sờ của hắn kéo mạnh thành một đường máu trải dài, cô đưa cánh tay giàn giụa máu tươi tới trước người Từ Nhất, giọng nói mang theo ấm áp và thiện chí tốt đẹp: "Cầu cho Chúa sẽ phù hộ ngươi."

...

Từ Nhất mở bừng mắt, đập vào mắt là bầu trời quang đãng đã hơi ngả sắc cùng với gương mặt quen thuộc của bạn gái, hắn từ từ ngồi dậy, đỡ lấy cái đầu đau nhức của bản thân.

Từ Nhất liếc nhìn Khởi Dư phía bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn hắn chòng chọc, đã mười giây trôi qua nhưng không ai chịu mở miệng, hết cách Từ Nhất chỉ có thể cười xùy: "Em có chuyện gì giấu tôi không?"

Khởi Dư thở chậm lại một nhịp, bình tĩnh trả lời: "Không có, anh sao vậy?"

Từ Nhất trầm mặc vài giây liền thở dài, chấp nhận bỏ qua chủ đề này.

Khởi Dư nghiêng người tựa đầu lên vai hắn, khẽ nói: "Đọc lên đi."

Đọc cái gì?

Từ Nhất ngạc nhiên phát hiện một vật thể lạ lẫm cư nhiên viết chữ trong đầu hắn, bắt đầu vẽ nên một bài ca xa xưa với nội dung mập mờ không rõ ý nghĩa.

"... Đạo cụ cao cấp em giành được, đúng không." Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí khẳng định của hắn đã xác nhận vấn đề này rồi.

"Nó sẽ không gây hại đến anh nên đừng bài xích nó." Khởi Dư mỉm cười: "Tin tưởng em, nó sẽ bảo vệ anh chu toàn trong mọi tình huống."

Ngay cả khi cô không ở bên cạnh, cô cũng chẳng cần lo hắn sẽ lại vứt bỏ cô từ nơi nào đấy.

Bài ca đã hoàn tất, Từ Nhất biết ván đã đóng thuyền không thể lay chuyển, đành bất đắc dĩ đọc thành lời ca từ bên trong đạo cụ cao cấp.

"Với tín ngưỡng này, ta trở thành Thánh Nhân vạn người kính mến

Với sức mạnh này, ta đem đến bình yên ở cuối chân trời

Với tâm huyết này, ta mang lại ấm no dồi dào bất tận

Với chân tình này, ta dịu dàng ôm lấy gai nhọn sắc bén

Với thân thể này, ta dâng lên nguyên tội ẩn sau hồn phách

Với tuổi thọ này, ta gục ngã trên Đế quốc mục rữa giòi bọ."

Âm cuối chỉ mới kết thúc, cả người Từ Nhất bị bao quanh bởi một quầng sáng lớn phi thẳng lên trời cao, sức gió cuồn cuộn chạy quanh quầng sáng thổi tung mọi thứ đến gần, các thí sinh từ khắp các khu trò chơi kinh ngạc ngắm nhìn ánh sáng bắt mắt kéo dài giữa không trung như dải sao băng lướt ngang qua bầu trời đêm, Khởi Dư lùi về sau một khoảng cách an toàn, lạnh nhạt nhìn biến chuyển phi thường đang diễn ra đó.

『 Từ khóa: Thánh Nhân vạn người kính mến. 』

『 Xin chúc mừng người chơi Từ Nhất thành công sở hữu đạo cụ cao cấp《 Thánh Nhân Vạn Người Kính Mến 》. 』

『 Làm chủ đạo cụ này, trong một khoảng thời gian nhất định, dù có là sinh vật trong và ngoài không gian cũng không thể tổn thương đến bạn. 』

Thông báo văng vẳng truyền khắp công viên như báo tin mừng, Từ Nhất bước ra từ quầng sáng đã nhạt nhòa đi theo thời gian, tiến đến chỗ Khởi Dư rồi ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh ấy.

Khởi Dư dụi đầu vào cổ hắn: "Em yêu anh."

"... Ừ, tôi cũng yêu em." Từ Nhất nhấc tay quệt mạnh khóe mắt rồi đưa tay ấn ấn lồng ngực đang nhói đau, cảm xúc trong mắt là khó hiểu và đau lòng.

Không biết tại sao nhưng nhân vật được bài ca nhắc đến lại khiến trái tim hắn đau đến suýt không thở nổi.

Từ Nhất nắm lấy vai Khởi Dư kéo người ra, nghiêm túc đặt câu hỏi: "Người trong bài ca này là em, đúng không?"

Khởi Dư nghiêng đầu, dùng ánh mắt như thấy được quái vật để nhìn hắn: "Nhất Tử, được anh đánh giá cao em rất vui vẻ, nhưng rất tiếc phải nói rằng em thực sự không có một chút quan hệ nào với nhân vật trong đạo cụ cao cấp đấy cả."

"Nên nhớ, người trong bài ca đã tồn tại cả mấy vạn năm rồi, em lại không sống được lâu tới vậy."

Không tìm được từ nào để phản bác nhưng Từ Nhất vẫn không bỏ cuộc: "Vậy những lời em nói trước đó là sao?"

"Những lời trước đó? À, ý anh là mấy lời nhắc nhở em lấy được từ phần thưởng đi kèm của trò chơi phụ trong xe điện đụng hửm?" Cô phì cười.

Là hắn nghĩ nhiều rồi sao?

Kỳ thực có rất nhiều sự liên quan mật thiết giữa cô và người nọ mà hắn chưa nhắc đến, nhưng thông qua phản ứng vừa rồi của cô hắn chắc chắn cô không hề muốn hắn tiếp tục đề tài này, dẫu hắn có nói gì đi nữa cô cũng sẽ tìm được lý do để lấp liếm thôi.

Bạn gái có bí mật không muốn chia sẻ, hắn cũng vậy, vì thế cả hai người bọn họ hòa.

Từ Nhất thở hắt một hơi, véo đỏ má cô gái nhỏ trong lòng như một kiểu trừng phạt: "Đi thôi, chúng ta đi tìm cá Koi." Bỏ mặc đối tác một mình ở nơi nguy hiểm không phải tác phong của hắn.

Khởi Dư lắc đầu: "Không cần đâu, cậu ta tự tìm trò để chơi rồi, mấy phút trước cậu ta có đến để nhờ em chuyển lời tới anh là cậu ta đi nhà ma, nếu chúng ta không còn bận việc gì nữa thì đến tìm cậu ta."

"Vậy được rồi."

Từ Nhất nắm tay Khởi Dư rời đi, cô cũng nhu thuận theo sát bên người hắn, thỉnh thoảng như có như không nhìn ký hiệu xanh lục sáng rực phía trên mi tâm của hắn.

Hai người dựa theo bản đồ đi đến khu vực riêng của nhà ma, đằng trước chỉ có ít ỏi thí sinh đứng xếp hàng lấy vé nên về cơ bản bọn họ cũng chẳng mất quá nhiều thời gian. Nhận lấy vé từ người trông coi quầy, Khởi Dư quay đầu liếc nhân viên từ đầu đến cuối chỉ đứng sang một bên, hai mắt đờ đẫn chăm chăm nhìn bóng lưng của các thí sinh tham gia như một chiếc máy theo dõi từ xa.

「 Các người chơi chuẩn bị tham quan xin chú ý lắng nghe, trò chơi《 Ngôi Nhà Ma Quái 》sắp sửa bắt đầu, kính mong người chơi đừng tự ý phá hoại đồ đạc bên trong căn nhà, cũng đừng quay đầu chạy về vị trí xuất phát khi chưa tham quan xong. 」

「 Nhắc lại, tuyệt đối không được quay đầu lại khi chưa tham quan xong. 」

「 Nếu có gì xảy ra sau khi các vị làm trái lời tôi, mọi hậu quả sẽ không do chúng tôi chịu trách nhiệm. 」

「 Kính chúc người chơi tham quan vui vẻ. 」

Thông báo vừa mới dừng, Từ Nhất bất ngờ hỏi một câu: "Em có sợ ma quỷ không?"

Khởi Dư xoay đầu về vị trí cũ, gật gật: "Ma quỷ là một thực thể đáng sợ, muốn không sợ cũng khó."

"Lẽ ra em không nên đưa đạo cụ cao cấp có buff bảo hộ này cho anh." Hiện tại hắn vẫn chưa tìm ra được tai họa ngầm của đạo cụ đó, đủ để thấy thông tin về《 Thánh Nhân Vạn Người Kính Mến 》mà rò rỉ ra bên ngoài là có thể được nhân loại săn đón đến sứt đầu mẻ trán.

"Không có gì không nên cả, anh đừng bận tâm, của anh cũng chính là của em mà."

Từ Nhất vò rối phần tóc trên đỉnh đầu Khởi Dư: "Ngốc chết đi được, đừng lúc nào cũng để tôi chiếm tiện nghi của em."

Khởi Dư nhún vai: "Em không ngại." Ngược lại còn rất hoan nghênh.

"Vậy nên mới nói em ngốc."

Bên trong ngôi nhà ma rất rộng, từng bậc cầu thang dẫn lên trên cao hoặc đưa xuống dưới lòng đất đều rất dài, hàng nghìn ngọn nến thay thế bóng đèn chiếu sáng căn nhà chìm trong một màu đỏ rực, bụi bẩn bám đọng như tơ nhện giăng lưới vây lấy nội thất cũ kỹ đã không còn khả năng hoạt động, một hơi thở cổ kính tạo nên khí chất riêng biệt không thuộc về bất cứ thứ gì.

Các thí sinh tụ tập thành một nhóm hoặc tụm ba tụm bảy cùng nhau đi tham quan ngôi nhà. Từ Nhất nghĩ hẳn là Chử Đông có để lại manh mối dẫn tới vị trí của cậu ta, hắn quyết định sẽ đi do thám trước nên yêu cầu Khởi Dư đợi hắn ở đây rồi xoay người rời đi, mà cô cũng đã hứa sẽ không đi loạn.

Thẳng đến khi căn phòng trống trải không còn một ai nữa, Khởi Dư một mình một người đứng trong phòng mới chậm rãi đi đến giữa phòng khách, ngẩng đầu nhìn bức tranh gia đình năm người được đóng khung cẩn thận treo trên bức tường trắng xám, cõi lòng không ngừng nổi lên sát khí.

Chết tiệt, từ lúc bước chân vào công viên giải trí, một loại cảm giác quen thuộc gợi từ trong xương cốt khiến cô sắp phát điên lên rồi.

Có một cái gì đó, có một thứ gì đó đang cố gắng đào bới lại lịch sử, giở ra từng trang ghi chép thảm họa sử sách nhằm phơi bày mọi thứ trước mặt thời đại khác biệt, để cái gọi là 'bi kịch nhân gian' một lần nữa được tái diễn.

Những gì cô không muốn đối mặt nhất, thảm cảnh thế giới năm đó của hắn, khát vọng chưa kịp hoàn thành của tất cả bọn họ, và cả...

[ Ký chủ, chỉ số tinh thần của cô đang dao động kìa! ]

—— Suy cho cùng, chúng ta đã ở rất gần 'nhà' rồi, phải không?

Không phải...!

"Tiểu Dư, đừng!"

Tiếng gọi của Từ Nhất đánh thức Khởi Dư đang bị che mờ mắt bởi dòng suy nghĩ của chính mình, cô giật mình chớp mắt mấy cái, biến sắc nhìn lên bàn tay không biết từ khi nào đã đặt trên cần cổ nhỏ bé của người con út đứng giữa bức tranh, động tác như thể muốn bóp cổ người trong tranh vậy.

Từ Nhất đã chạy đến bên cạnh Khởi Dư, kéo cô cách xa bức tranh kia: "Thông báo đã nói không được phá hoại đồ đạc trong ngôi nhà, em muốn làm cái gì đây hả?!"

Khởi Dư rụt tay lại, che giấu các khớp ngón tay đều đang run rẩy: "Em, em nhìn thấy ảo giác, nhất thời không nhịn được. Thật sự xin lỗi, Nhất Tử, em..."

"Được rồi được rồi. Thật là, rời khỏi em vài phút đúng là không yên tâm được."

"Em xin lỗi..."

[ Ký chủ, sau khi trở về tôi sẽ tìm hệ thống tư vấn tâm lý cho cô. ] Mấy cái đạo cụ cao cấp của chương trình khủng bố khiến ký chủ nhà nó mất trí thật rồi!

Khởi Dư cau mày, không chút do dự từ chối: "Không cần, giữ lại cho mi đi."

[... ] Lòng tốt bị ném cho chó ăn, sau này có muốn tìm lại cũng không còn đâu!

Khởi Dư bị Từ Nhất nắm tay lôi đi, liếc mắt nhìn về phía bức tranh nọ.

Người con út với vị trí chính giữa bức tranh cười tươi tắn, người nhà bên cạnh cô bé cứng ngắc mỉm cười hệt như mấy khúc gỗ chỉ thêm vào để cho có, mà bắt mắt nhất chính là vùng cổ trắng nõn đã bị màng bụi lâu ngày làm mờ của cô bé lại xuất hiện một vết bầm tím như bị người siết cổ trong một đoạn thời gian ngắn.

***

"Ta cảm nhận được sự hiện diện trong thoáng chốc của cô ta, nó đã trở lại rồi sao?"

"Chủ nhân..." Người đàn ông đeo mặt nạ trắng với trang phục lịch thiệp quay đầu nhìn nữ nhân trên vương tọa ẩn mình trong bóng tối.

"Đã qua bao nhiêu năm rồi? A Bạch ngươi nói xem, là một trăm trăm hay một vạn năm?" Âm thanh khàn khàn ẩn giấu u ất và sầu muộn vang vọng khắp tòa lâu đài cổ xưa, người đàn ông cúi đầu pha chế trà, mùi hương thanh mát hòa lẫn với tử khí lởn vởn xung quanh căn phòng lớn.

"Chủ nhân, đây là lý do người tỉnh dậy sao?"

Nữ nhân như bị chọc cười, uể oải lên tiếng: "A Bạch ngốc nghếch, cô ta chính là lý do để ta tồn tại trong hàng vạn năm đau khổ này đấy."

Người đàn ông đẩy xe đồ ăn lên phía trước, bưng tách trà đã được pha chế cẩn thận đặt xuống chiếc bàn rộng lớn không một bóng người: "Công viên đã luôn vận hành suốt năm trăm năm, chủ nhân, người nên nghỉ ngơi thêm."

Nữ nhân không trả lời, ngược lại nói sang một vấn đề khác: "Ngươi ở đây bao lâu rồi, A Bạch?"

Người đàn ông kính cẩn đáp: "Đã ba mươi năm, chủ nhân."

"Ba mươi năm à... Hừm, nguyên nhân ngươi làm việc cho ta là gì nhỉ?"

Bóng lưng của người đàn ông cứng đờ, nói không nên lời.

"Là vì em gái nhỏ thân ái của ngươi, đúng không?" Nữ nhân bật cười khe khẽ: "Tình cảm của hai anh em thật tốt. Thế ngươi đã cứu được cô bé chưa?"

Người đàn ông không trả lời, nữ nhân không để tâm đến sự vô lễ ấy, âm tiết mềm mại như dây đàn cello tràn ngập lạnh lẽo: "Mục đích của ta cũng giống ngươi, đều hi vọng chính mình có thể là 'bến bờ cuối cùng' của ai đó."

"Cứu vớt cô ta là thứ giữ ta kiên trì sống sót giữa các dòng thời gian đầy rẫy bất hạnh này."

———

*Góc nhỏ của truyện*

Nữ nhân thần bí: A Bạch.

Người đàn ông: Gâu gâu.

Khởi Dư: *Ông lão xem điện thoại ở tàu điện ngầm.jpg*