Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 4-14



Tiếng vọng quanh của yêu thú khiến cho Đẳng Xích nhận ra mình đã bị dồn đến vực thẳm. Đường nào cũng phải chết, gã không cam tâm mà xoay người nhảy lên không trung, dùng chính máu của bản thân vẽ ra pháp trận giữa màn đêm.

- "Hôm nay, bản tôn hoặc ngươi, chỉ có một trong hai được sống"- Đồng tử của gã chảy ra những giọt máu đậm đặc, tất cả các mạnh máu đều rõ ràng hiện lên. Dấu hiệu của kẻ đã bị tâm ma khống chế.

Ngay tức khắc, dòng thời gian như ngưng đọng lại, ánh trăng đang sáng rực bị mây mù che mờ, một tiếng sấm ngang qua xé rách bầu trời lộ ra đầu của một con ác long đen tuyền khiến cho ma nhân đang chiến đấu cũng phải quỳ xuống bái lạy.

Dưới đáy Ma vực thăm thẳm, những ác linh đã chôn vùi theo tháng năm nay lại bị gọi dậy. Chúng lặt lìa, cái đầu nghiêng qua nghiêng lại, hốc mắt không tròng còn chảy ra dịch nhờn đen khiến cho người gặp đã buồn nôn.

Khuynh Tử Minh vẫn không lộ ra kinh sắc, nhàn nhạt làm như những thứ này chỉ là ngọn cỏ lá cây vô hại mà thôi. Y không mấy để tâm, quay sang cởi bỏ lớp y phục giữ ấm bên ngoài mang vào cho hắn, không quên hôn lên chóp mũi đã ửng đỏ -"Giữ sức khỏe, một lát thôi sẽ về"-

Sở Ngạn lắc đầu, vùi mặt cổ y, hạ giọng -"Ta sợ, bọn hắn sẽ đánh đuổi ta mất"-

- "Không về Long Thiên môn"- Khuynh Tử Minh vốn đã biết tiểu hồ ly này không phải người thường, cũng không quan tâm mấy đến mục đích hoặc nguy hại của hắn, y chỉ cần biết rằng người này sẽ vĩnh viễn là người của y mà thôi.

- "Sẽ từ bỏ chính phái sao?"- Hắn ngẩng đầu, chớp mắt hỏi y.

- "Tà hay chính cũng được, miễn là ngươi vui"- Khuynh Tử Minh xoa đầu hắn, nhu tình mà hôn lên vành tai đã đỏ ửng của người thương.

Người của Long Thiên môn thật sự đã tìm đến, Vân Niên chỉ có thể thở dài sau khi chứng kiến toàn bộ cảnh này, ông cũng không nói được, huống chi trước khi sư tôn phi thăng đã dặn dò ông nhất định không được ngăn cản thất đệ dù có bất cứ chuyện gì.

Chi Vũ mím môi thật chặt đến bật máu, căm ghét, đố kỵ đều hiện rõ qua nét mặt. Mà tất cả những biểu tình ấy đều được Lệ Trân thu vào đáy mắt, nàng huých tay Viễn Nan -"Chuẩn bị đi"-

Đối với nàng mà nói, kẻ mạnh mà an phận "nước sông không phạm nước giếng" như Sở Ngạn không đáng sợ nhưng kẻ vô tri như Chi Vũ dù yếu thì cũng sẽ gây ra những hậu quả không lường được. Cũng không thể bỏ qua một nửa dòng máu Ma Hoàng chảy trong người cậu ta.

Khuynh Tử Minh hướng lên ác linh cùng ác long dưới địa trên thiên, một đường kiếm được vung lên khiến cho không gian bị phá rách. Hàn khi lưu động tạo thành một thiên long trong suốt, nó há to miệng mình, thân dài hơn ngàn thước lướt qua đám ác linh khiến chúng không cam tâm ngã ra mặt đất.

Thiên long còn không ngừng hút lấy ma khí khiến cho ác linh có vùng vẫy cũng không thoát ra được.

Đẳng Xích nhíu mày, mỗi lần một đoàn ác linh ngã chết thì lại một đoàn khác tạo thành, khung cảnh vô cùng hoảng loạn, chứa đầy ma khí lẫn linh khí lẫn lộn.

Đám người Long Thiên môn nhanh chóng nhập cuộc, đối với Ma nhân hăng say hạ sát. Chỉ là ngoài trừ Lệ Trân và Viễn Nan, ai cũng không cảnh giác với ác linh thoắt ẩn thoắt hiện. Rất nhanh đã có một đệ tử đã bị ác linh cuốn lấy.

Lệ Trân nghiến răng, thầm mắng -"Vô dụng"- Trên vai của nàng mang trách nhiệm của một sư tỷ, không thể không cứu dù rằng rất căm ghét.

Nhưng số đệ tử bị quấn lấy nhiều không kể, một mình nàng và Viễn Nan quả nhiên không đủ sức. Vân Niên lại đang bị hàng trăm ác linh cản chân cũng chẳng thể giúp gì được cho bọn họ. Nếu như không phải các chưởng lão đều đã rời môn phái, chưởng môn bế quan nơi nào cũng không rõ tung tích thì bọn nàng đâu phải dẫn theo đám vô dụng này.

Đang lúc rối ren nhất, một tia sáng thoáng qua đem bọn ác linh dai dẳng về với đất mẹ. Tiểu Bạch yêu kiều với bộ lông trắng muốt, nhưng đã vài vệt máu vẫn đang rơi trên tay của nó. Tiểu Trư lại cười hì hì, vung cây gậy lớn trong tay một lần đánh xuống đều gây ra trấn động. Tiểu Miêu cũng hóa thành hắc báo, đem toàn bộ ác linh nuốt chửng.

Tất cả yêu thú của Vạn Yêu lầu đều xuất hiện, mỗi đợt tấn công đều như vũ bão, hoàn toàn trái ngược với đám người của Long Thiên môn.

Sở Ngạn xoa xoa hai tay lại với nhau, lấy kiện y phục giữ ấm bên ngoài của người nào đó mà ngửi ngửi một chút, quả nhiên rất thơm nha. Hướng mắt về ác long trên trời, híp mắt một chút, cảm thấy thứ này rất quen mắt.

[Ngươi có nhớ nắm đất được nắn thành hình rồng không? Lúc ngươi say đã lỡ đánh rơi xuống một trong số các vị diện đang xoay tròn trong bánh xe luân hồi] - Lucifer lắc đầu đầy bất lực, hèn gì nó cũng thấy quen mắt kinh khủng. Sau một hồi tra xét, cũng nhận ra Ma Hoàng khiến người ta sợ hãi lại là món đồ chơi Sở Ngạn tùy tiện nặn ra.

- "..."- Đùa sao?