Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 5-9



Trong lòng Lang, Kha đang vui vẻ đến tột cùng, gã mang cho cậu cảm giác ấm áp, được bảo vệ, hoàn toàn không giống như khi ở bên Huyền.

- "Lang, ngươi xem đứa bé này khỏe thế này, chắc chắn rất giống ngươi"- Kha cười đến tít mắt, nắm tay gã đặt lên cái bụng đã nhô cao.

Lang không mấy quan tâm lắm, chỉ quan tâm mùi hương tỏa ra khắp cơ thể của Kha. Quả nhiên rất thơm...

- "Đừng ngửi nữa, lỡ sau này mà ta không còn hương thơm này nữa thì ngươi sẽ không thương ta sao?"- Kha nhíu mày, tuy lời có vẻ là trách cứ đùa vui nhưng thật sự lại mang theo lo lắng.

Lang đưa mắt nhìn cậu, dùng tay vuốt ve khuôn mặt tinh tú khẽ cười -"Sao có thể chứ..."- Nhưng chính gã cũng không chắc, bản thân gã chỉ vấn vương bởi hương thơm tỏa ra xung quanh cậu. Còn bản thân có thật sự yêu cậu ta không thì... có trời mới biết.



Phụ mẫu nhân lúc không ai canh gác, lặng lẽ theo hướng đã vạch sẵn tiến vào trong nhà của Huyền. Qua tấm rèm mỏng của cửa sổ, ông có thể thấy được bóng dáng tảo tần của thiếu niên đã xanh xao không ít.

Ánh nến nhỏ hắt lên gương mặt trắng bệch, viền mắt đã sưng đỏ lên dễ dàng nhận ra đã không ngủ rất nhiều ngày. Sở Ngạn yếu ớt xoa nhẹ khuôn mặt đang say ngủ, gục đầu bên tay y -"Ngươi mau tỉnh dậy đi, phụ mẫu phụ thân ngươi rất lo cho ngươi đấy"-

Sở Ngạn ngập ngừng -" Huyền... làm ơn tỉnh dậy đi... ta sắp phải rời đi rồi... tỉnh dậy để ta nói lời cuối được không... "- Hắn hôn lên môi y, cười khổ -"Huyền... Ta yêu ngươi"- Một giọt nước mắt, rồi hai giọt khẽ vương trên khóe mi của hắn.

Có lẽ do thân thể quá yếu rồi hoặc là do nhiều ngày không ngủ, sự nặng trĩu ở đôi mi khiến Sở Ngạn lặng lẽ nhắm mắt bên cạnh y.

Phụ mẫu mang theo áy náy đi vào trong. Ông chạm vào gương mặt đã xanh xao kia, thở dài -"Thật xin lỗi ngươi, đáng lẽ khi đấy ta không nên nói ngươi như vậy"- Trước đây vì lời truyền miệng mà bản thân ông vẫn luôn mang những ác cảm với hồ ly, nhưng chẳng nhờ người nguyện cùng con mình sống chết, nguyện dâng cả dòng máu quý giá cũng chỉ có hồ ly xảo quyệt, lẳng lơ trong miệng mọi người.

Phụ mẫu đi vòng ra bếp, xung quanh chỉ có hương thuốc cùng cháo vừa mới nấu xong. Đau lòng thay cho tiểu hồ ly, phụ mẫu làm một ít bánh bột ngô cho hắn. Nói gì thì nói Sở Ngạn vẫn là thú nhân, với lượng cháo đó sao có thể ăn đủ cho cả hai. Chắc đã không ăn gì hết xuống mấy ngày nay rồi.

Sau khi đã hoàn thành mọi việc, phụ mẫu hắng giọng lay nhẹ thiếu niên đang ngủ dậy. Thấy thiếu niên mơ màng tỉnh dậy vừa thấy ông đã lui ra xa Huyền thì không khỏi đau lòng -"Nhanh ăn đi, nếu không sẽ kiệt sức đấy"-

Sở Ngạn lặng im nhìn chiếc bánh cùng thịt trước mắt, không dám nhận nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ của ông cũng chỉ có thể rụt rè nhận lấy. Hắn ăn từng cái nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Huyền.

- "Ngươi thật sự yêu con trai ta?"- Phụ mẫu phần nào có thể hiểu được tình cảm của tiểu hồ ly dành cho con trai mình, nhưng vẫn muốn hắn lần nữa đường đường chính chính thú nhận với ông.

Sở Ngạn ngừng động tác ăn lại, sự chua xót dâng lên -"Yêu hay không quan trọng sao... Ta cũng chằng thể bên cạnh y lâu hơn nữa"- Hắn gạt đi nước mắt, uống một ngụm nước.

Ông vẫn không hiểu Sở Ngạn đang nói gì, cho đến khi vạt áo lộ ra, những vết máu đông tím hiện rõ trên cánh tay. Đầu ngón tay đẹp đẽ ngày nào là rạn nứt, lấp ló những dòng máu đen sắp thoát ra.

- "Ngạn, đây là..."- Phụ mẫu run người, nắm lấy cổ tay của hắn, những mạch máu nổi rõ ràng dọc cánh tay khiến ông cảm thấy choáng váng.

Ngay lúc này, ông mới chú ý đến phần cổ được che chắn cẩn thận, ông mặc kệ sự phản đối của hắn, hạ cổ áo xuống. Những vết đen hằn trên cần cổ trắng nõn khiến người ta khiếp sợ.

Phụ mẫu đưa đôi mắt kinh hãi về phía hắn, muốn tìm được đáp án nhưng chỉ thấy sự trốn tránh. Ông lại nhìn đến vết thương đã băng bó của con trai, cẩn thận mở nó ra, quả nhiên vết thương đã khép lại, độc cũng dần dần được tiêu trừ.

- "Ngươi đã truyền độc từ cơ thể của Huyền sang cho mình sao... "- Ông cảm thấy trời đất như quay cuồng, thứ độc trong cơ thể y là ác tính, chưa có dược nào khống chế được. Chọn cách này chẳng phải là tìm được chết sao?

Sở Ngạn băng bó vết thương lại cho y, hắn lại cười nhưng không biết từ khi nào đã không còn rạng rỡ yêu mị mà một hồ ly nên có -"Hồ ly như ta dù có giữ được mạng cũng phải sống trong sự truy sát, ghét bỏ. Thôi thì giúp người mình yêu được sống tiếp vẫn có ý nghĩa hơn"- Hắn nhỏ giọng, vuốt ve mái tóc của y -"Huống chi, y chết rồi ta sống cũng chẳng có ý nghĩa gì"-

Phụ mẫu lặng lẽ nhìn vẻ ân cần dịu dàng của Sở Ngạn dành cho con mình, những xót xa cùng tội ngất ngưởng dâng tràn trong lòng.