Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 109: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (14) (hơi H)



Cố Đình mờ mịt đẩy cô ra.

Minh Ngọc cũng rất quyến rũ ngồi bên cạnh Lý Ức Miên: “Ở đây có Martini và Gin là rất được ưa chuộng đó”.

Hắn liền giật mình: “Cô… cô…” Hắn cứ như vậy cả nửa ngày.

Minh Ngọc tức giận đặt cái cốc xuống bàn “cạch” một cái, chống nạnh đứng dậy nói: “Cô cô cái gì! Anh cũng đâu phải cháu tôi. Tôi lần này đến là để tính sổ. Ha… Anh đã nói gì nhỉ? Yếu đuối, mít ướt, sau này không ai dám cưới tôi”.

Hắn liền lầm bầm: “Lại còn hung dữ”

Ánh mắt Minh Ngọc tối sầm lại: “Anh nói cái gì?”

Lý Ức Miên nuốt nước bọt một cái: “Có gì chúng ta ra ngoài kia từ từ nói”

Sợ quá!

“Còn cô…” Hắn nhìn sang Vi Nhã lúng túng.

Vi Nhã không nhanh không chậm thuật lại lời của hắn: “Không có cô này thì kiếm cô khác. Câu nói này tôi sẽ khắc ghi” kèm theo ánh mắt cảnh cáo.

Lý Ức Miên lảng tránh ánh mắt của cô: “Cô là …”

Vi Nhã đặt ngón tay lên miệng: “Bí mật!” Cậu mà bật mí là đời cậu xong rồi.

Lý Ức Miên nhìn trái nhìn phải, nhìn lên rồi lại nhìn xuống.

Anh bạn, bảo trọng!

Hắn liền tốc biến, bỏ mặc Cố Đình đang say xỉn ở đó.

Minh Ngọc cười khẩy: “Muốn chạy?” rồi đuổi theo đằng sau.

Cố Đình vẫn uống, Vi Nhã giật lấy chai rượu trong tay hắn: “Đừng uống nữa!”.

Cố Đình lại giật lại chai rượu, hình như hắn thấy Nhã Nhi đang ngồi bên cạnh hắn.

Không thể nào! Hình như hắn bị ảo giác rồi!

Vi Nhã giật lại chai rượu quăng xuống đất vỡ choang: “Mới tí tuổi đã học đòi vào bar uống rượu. Cậu không thấy có lỗi với ba mẹ sao?”

Cố Đình đẩy cô ra, loạng choạng đứng dậy: “Không phải việc của cô”

Hắn vừa đi thì liền vấp một cái.

Vi Nhã thở dài một hơi rồi bế ngang hắn lên.

“Thả tôi ra” Cố Đình giãy đành đạch muốn thoát ra khỏi vòng tay của Vi Nhã.

Vi Nhã chịu hết nổi rồi, cô quắc mắt: “Nhìn kỹ xem tôi là ai?”

Hắn theo bản năng gọi tên cô, đôi tay siết chặt lại.

Vi Nhã nhíu mày. Cô không đến thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tên này phải giáo dục lại từ đầu.

Vi Nhã ôm Cố Đình định rời khỏi quán bar, một số người chặn ngang: “Cô gái, hình như bạn trai cô chưa trả tiền”

Chưa trả tiền? Vi Nhã cười. Minh Ngọc trước khi tới đây cũng đã trả cho họ một số tiền lớn.

“Các anh muốn sao?”

Tên quản lý cười ranh mãnh, tay lăm lăm cây gậy bóng chày: “Cô em, hay là ở lại làm việc trừ nợ cho bạn trai đi. Yên tâm, bọn anh sẽ chiếu cố em!”

Vi Nhã đặt Cố Đình xuống ghế dài, còn tiện tay lót một cái gối phía dưới: “Ồ! Nói thử xem”

Hắn liền cười giảo hoạt: "Mỗi tháng 1000 đô, tiền tip em được bao nhiêu thì giữ bấy nhiêu"

Hấp dẫn quá ha!

Vi Nhã lấy từ trong túi xách ra chiếc quạt. Cô tiến lại gần nâng cằm hắn lên: "Quá ít!"

Cái gì! 1000 đô còn chê ít?

Tên quản lý cau mày: "Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt" rồi vụt cây gậy qua. Vi Nhã né qua, trên quạt phóng ra lưỡi dao sắc bén.

Một lúc sau một đám ôm chân ôm tay nằm lăn lóc ở khắp nơi.

Vi Nhã chầm chậm tiến lại, đôi giày búp bê hạ xuống nghiền nát bàn tay hắn.

“Á!” Tên quản lý hét lên.

Vi Nhã cười: “Đau sao? Nhưng mà sao giờ, lúc nãy đám thuộc hạ của ông cũng làm tôi đau đấy” Vi Nhã giơ ngón tay bị cứa lên, vết thương dài khoảng một phân.

“Tiểu tổ tông, là tôi có mắt như mù, mong cô lượng thứ” Tưởng vớ được cực phẩm, ai ngờ là bà la sát.

Vi Nhã lấy điện thoại trong túi xách gọi cho quản gia.

Một lúc sau, một chiếc xe đậu trước quán bar, người lái xe nhanh chóng đỡ Cố Đình vào trong xe.

Bỗng nhiên hắn nôn ra một ngụm khiến Vi Nhã không kịp trở tay.

“Tiểu thư, người này xử lý thế nào?”

Vi Nhã nhìn một đống Cố Đình vừa thải ra: "Ông giúp tôi thuê một phòng, sau đó mua giúp tôi bộ đồ mới"

Lái xe lau mồ hôi trên trán: "Chuyện này…"

Vi Nhã cau mày: "Có vấn đề gì sao?"

Lái xe lập tức lái xe tới một nhà nghỉ gần đó, dùng chứng minh thư thuê hai phòng.

Vi Nhã đặt Cố Đình xuống, phân phó lái xe đi mua trà giải rượu, còn mình xách theo quần áo mà quản gia chuẩn bị vào tắm qua một lượt. Cô tắm đi tắm lại mấy lần mới hết mùi, tùy tiện choàng một chiếc áo bông tắm lên người.

Còn tên Cố Đình này giải quyết sao đây?

Vi Nhã liền lột hết quần áo hắn ra, kể cả đồ lót cũng không tha.

Từ lúc cô tới thế giới này, lần đầu mới nhìn thấy hắn khỏa thân đấy.

Không có miếng cơ bụng nào!

Trừ điểm!

Vi Nhã chép miệng, đi vào xả một bồn tắm lớn, rồi ôm Cố Đình lên thảy vào bồn tắm. Bàn tay cô mơn trớn cọ rửa trên người hắn, cùng với làn nước ấm bao bọc khiến hắn vô thức nổi lên phản ứng sinh lý.

Mẹ kiếp!

Sau không được cho hắn uống rượu nữa.

Vi Nhã làm như không thấy gì, tiếp tục cọ rửa cho hắn. Xong xuôi tất thảy, lại ôm hắn về giường đắp chăn tử tế rồi quay về sô pha bấm điện thoại. Sau khi nghe thấy tiếng thở đều của hắn, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

- --------------------------

“Tít… tít… tít…”

Vi Nhã với tay ra tắt báo thức trên điện thoại. Đập vào mắt cô là đống bùi nhùi đang ngồi cuộn chăn ở trên giường. Cô suýt bật cười thành tiếng, liền nhớ lại hình như hôm qua có nhờ lái xe mua quần áo và trà giải rượu nhưng lại ngủ thiếp đi mất.

Cô liền gọi lái xe mang đồ qua.

“Này, cậu mặc đi” Cô thảy cái túi đến trước mặt Cố Đình.

Hắn lắp ba lắp bắp: “Hôm… hôm qua… tôi…”

Vi Nhã vờ như không hiểu: “Hôm qua làm sao?”

“Tại sao quần áo…”

Vi Nhã ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn: “Hôm qua… cậu còn dám nhắc tới chuyện hôm qua?”

Tim Cố Đình liền nhảy một cái.

Chẳng lẽ hôm qua thật sự có gì sao?

Tuy rằng lo lắng nhưng hắn cảm thấy có chút vui vẻ.

Vi Nhã dí đầu hắn một cái: “Cái đầu của cậu nghĩ đi đâu mà tủm tỉm cười vậy?”

“Hôm qua chúng ta…”

Vi Nhã ngắt lời hắn: “Chúng ta cái gì mà chúng ta, hôm qua cậu say rượu, nôn ọe hết lên người tôi, báo hai tôi phải chăm cậu một đêm. Từ nay cấm cậu không được phép uống rượu”

Lòng hắn lập tức lạnh xuống.

“Mặc quần áo vào đi”

Cố Đình ngoan ngoãn với tay ra lấy cái túi, nhưng mãi không có động tác tiếp theo. Hắn cứ liếc lên rồi lại liếc xuống, mãi sau mới nói: “Cậu… cậu ra ngoài đi”.

Tầm mắt Vi Nhã vẫn không hề lay động: “Ngại cái gì, người cậu có chỗ nào mà tôi chưa nhìn, hơn nữa…”