Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 120: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (25)



Một số cổ đông trung thành với Lệ Thiên bất mãn lên tiếng: “Cậu còn dám tới đây?” Rồi trách mắng thư ký: “Sao cậu lại để hạng người như hắn bước chân vào đây?”.

Thư ký khó xử, chuyện này làm sao hắn dám ngăn được, dù sao Cố tổng cũng là cổ đông lớn thứ hai của Lệ Thiên, quyền lực chỉ đằng sau Từ lão gia, ngay cả Từ tiểu thư cũng không có quyền bằng hắn.

Đám cổ đông vừa rồi còn lên mặt khích bác Vi Nhã, lập tức thay đổi thái độ: “Cố tổng, cậu đến thật đúng lúc, ghế của cậu đây!” Bọn họ lập tức đẩy Vi Nhã ra khỏi ghế chủ tọa, phủi sạch sẽ mời Cố Đình.

“Các ông… rặt một lũ qua cầu rút ván!” Phía bên cổ đông trung thành thấy hành động của những cổ đông kia, không khỏi nóng mắt. “Bảo vệ đâu? Còn không mau lên đây đuổi họ ra ngoài!”.

Cố Đình ngang nhiên ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa, vẻ mặt cao ngạo, cả người toát ra phong thái của một kẻ săn mồi: “Hiện nay Từ lão gia đang ngã bệnh, thân là cổ đông lớn thứ hai Lệ Thiên, ăn lợi tức của Lệ Thiên, thì cũng nên góp phần sức lực. Tạm thời tôi sẽ thay Từ lão gia chủ trì cuộc họp này!”.

Vi Nhã siết chặt tay, nói: “Anh không có quyền này!”.

Cố Đình xoay ghế, chống tay lên mặt mà nhìn cô: “Không có sao? Anh nghĩ mình có đầy đủ quyền lợi và nghĩa vụ để làm việc này!”.

Khuôn mặt Vi Nhã vặn vẹo, cô lấy ra một tờ giấy, phía trên có chữ ký vào dấu đỏ do chính Từ lão gia đóng. Đây chính là giấy ủy quyền toàn bộ quyền lợi và nghĩa vụ của Tập đoàn Lệ Thiên cho cô.

“Tôi đã nói rồi, anh không có quyền này, nếu anh còn cố tình giành quyền, đừng trách tôi đưa chuyện này lên tòa án!”.

Cùng lúc đó, bảo vệ ở phía dưới cũng đã lên tới phòng họp.

“Từ tiểu thư, cô có dặn dò gì ạ?”

Vi Nhã chưa kịp mở miệng, Cố Đình đã cướp lời: “Người này, người này, cả người này nữa” Cố Đình chỉ vào những cổ đông đã chân chó lấy lòng hắn: “Đuổi ra khỏi công ty cho tôi!”.

“Vâng!” Bảo vệ nhanh chóng thực hiện.

“Cố Đình, cậu… chúng tôi giúp cậu giành được Lệ Thiên, vậy mà cậu lại đối xử với chúng tôi như vậy?”.

“Một lũ ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, các ông phản bội Từ Chấn Hiệp, thì chắc chắn sẽ phản bội tôi mà thôi! Loại người này, tốt nhất là nên diệt tận gốc”. Câu cuối của hắn khiến cả phòng họp lạnh sống lưng.

Cổ đông trung thành lập tức hồi tỉnh, chỉ tay vào Cố Đình: “Đem cả người này ra ngoài nữa!”.

Chuyện này….

Người này chẳng phải là cổ đông của công ty sao, hơn nữa vừa nãy còn chỉ đạo bọn họ đem mấy cổ đông phản bội ra ngoài, khí thế áp đảo khiến bọn họ trong phút chốc mà nghe lời hắn.

Cố Đình phất tay: “Các ông có lẽ có tuổi lên lú lẫn rồi. Tôi là cổ đông của Lệ Thiên, cũng là vị hôn phu của Từ đại tiểu thư, giờ cô ấy mang thai con của tôi, tôi nên có trách nhiệm san sẻ gánh nặng với cô ấy, có đúng không nào!”.

Mấy bảo vệ gật gù.

À hóa ra là vậy!

Bọn họ nhanh chóng xách mấy tên cổ đông phản bội ra ngoài.

Vi Nhã tiến lên trước, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”.

Mấy cổ đông trung thành há hốc miệng: “Từ đại tiểu thư, chuyện hắn nói là thật chứ? Cô đang mang thai con của hắn?”.

Vi Nhã khẳng định: “Tuyệt đối không có chuyện này!”.

Không có mà trông hắn tự tin thế?

Cố Đình tỏ vẻ thâm tình: “Nhã Nhi, anh biết là em mang thai vất vả, thai phụ khi mang thai sẽ dễ cáu giận, có gì về nhà rồi nói, ở đây là công ty, chuyện vợ chồng nói ra ở đây không tiện đâu”.

Mấy vị cổ đông quay mặt, một số người còn che miệng ho một tiếng.

“Rốt cuộc anh có mục đích gì?”.

Cố Đình nháy mắt: “Em muốn anh nói ở đây sao?”.

Vi Nha nhíu mày, lập tức kéo hắn ra khỏi cửa, trước khi đi để lại một câu giải tán cuộc họp.

Cố Đình cứ bày trò ở trước cuộc họp như vậy thì sao cô có thể an tâm mà họp được chứ? Hơn nữa cô cảm nhận thấy mấy vị cổ đông còn lại sắp bị hắn dao động đến nơi rồi!

Vi Nhã kéo hắn tới văn phòng riêng của mình, thuận tiện khóa cửa lại.

“Nói đi!” Sao anh lại trở nên như vậy, từ lúc nào?

Bốn năm không gặp, so với An Dĩ Mặc, hắn càng thành thục hơn, nguy hiểm hơn, đến nỗi cô sắp không nhận ra hắn nữa rồi.

Vừa rồi trong cuộc họp, cuối cùng cô cũng nhận ra tin đồn đó từ đâu mà tới.

Hắn muốn để cô nhục nhã sao?

Tại sao? Chẳng phải hắn yêu cô sao?

Hắn ôm má cô, định hôn lên đôi môi đỏ mọng, nhưng bị cô gạt ra.

“Đừng chạm vào tôi!”.

Cố Đình nhếch mép cười: “Không thể!”.

“Đừng để tôi phải ra tay với anh!”

Hắn vẫn chơi trò mèo vờn chuột: “Anh muốn xem em có bao nhiêu bản lĩnh!”.

Vi Nhã lập tức tung cước, Cố Đình nhanh chóng bắt lấy cổ chân cô, kéo về phía mình, Vi Nhã lập tức đổ nhào về phía trước. Cô lập tức xoay người, dùng nắm đấm tấn công, nhưng cũng bị hắn đón được. Cả chân cả tay đều bị hắn bắt lấy, Vi Nhã dùng tay bên kia để tấn công, Cố Đình lập tức thả chân cô ra để đỡ đòn. Chân được thả, Vi Nhã lập tức đứng thẳng, thủ thế đá thêm một cước, nhưng từ bao giờ hai tay cô lại bị hắn trói lại bằng còng số 8.

Dây trói cô còn tháo được, còng số 8 thì có thể dùng kẹp tăm để phá.

Đợi đó!

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!

Như đoán được ý định của cô, Cố Đình kéo cô lên ghế, một tay giữ lấy cô, một tay luồn vào tóc cô, gỡ từng chiếc cặp trên đầu. Chẳng mấy chốc tóc cô bị tháo bung hết ra, cùng với khuôn mặt phụng phịu, đỏ gay gắt vì tức giận, khiến hắn cảm thấy nóng ran trong người.

Tiểu yêu tinh đúng là biết ghẹo người, làm hắn dục hỏa khó nhịn.

Reng… reng… Chiếc điện thoại trên bàn làm việc reo liên hồi.

Không biêt từ đâu ra, Cố Đình lại lấy ra một cái còng số 8 nữa, còng vào hai chân Vi Nhã.

Đáng ghét!

Bổn công chúa mà thoát khỏi đây nhất định sẽ băm anh làm trăm mảnh!

Cố Đình mở loa ngoài, bên trong là giọng nói của thư ký: “Đại tiểu thư, phó giám đốc An có việc muốn tìm!”.

Hiện giờ An Dĩ Mặc đã lên chức phó giám đốc. Biết là không nên nhưng đành thử, Vi Nhã nói: “ Tôi… ưm”. Cố Đình chặn miệng cô bằng một nụ hôn sâu, hai tay lần vào bên trong cởi hai cúc áo phía trên của cô, rồi rời môi xuống mút mạnh, để lại những vết hôn mập mờ ở vùng xương quai xanh.

"Em không tập trung!” Giọng hắn hơi khàn đục. Hắn hơi rời cô, nhìn vào mặt cô, bỗng hắn sửng sốt, mắt cô lúc này đã phủ một tầng nước mờ.

“Đừng khóc!” Hắn xoa mặt cô, tựa như muốn lau đi những giọt:nước mắt sắp trực trào ra.

Vi Nhã hét lên: “Đồ lưu manh! Thả tôi ra!”.