Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 121: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (26)



Quả nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa: “Vi Nhã, Vi Nhã, em không sao chứ?”.

Cạch!

Cánh cửa mở ra, An Dĩ Mặc liền xông vào bên trong thì nhìn thấy Vi Nhã đang dựa vào Cố Đình mà ngủ, bên trên khoác một chiếc chăn mỏng dài đủ đế che khuất cả người cô. Cố Đình cẩn thận bế cô lên mà lướt qua người An Dĩ Mặc, nhìn hắn bằng ánh mắt thách thức.

An Dĩ Mặc siết chặt tay, gằn giọng mà nói: “Buông cô ấy ra!”.

Bước chân Cố Đình dừng lại, khóe miệng câu lên, nhẹ nhàng thốt ra: “Tôi không buông đó!”. Vi Nhã là người phụ nữ của hắn, ở bên hắn là điều đương nhiên.

“Cậu hại gia đình cô ấy như vậy rồi mà vẫn chưa chịu tha cho cô ấy sao?”. An Dĩ Mặc liền gắt lên.

Vi Nhã, em thấy không? Người đàn ông em yêu, dùng cả thanh xuân của mình để chờ hắn, vậy mà hắn không ngần ngại đâm sau lưng em. Nếu vậy, em còn yêu hắn không?

Bàn tay đang ôm Vi Nhã liền bấu chặt, Cố Đình nói: “Đó không phải chuyện của cậu!” rồi lập tức ra ngoài. An Dĩ Mặc định giữ vai hắn lại nhưng bị thư ký chắn ngang.

- -----------------------

Vi Nhã từ từ mở mắt, liền nhìn thấy mình đang nằm ở trên một chiếc giường êm ái, xung quanh tối thui. Cô tỉnh dậy định vươn vai một cái, phát hiện tay chân mình bị xích vào giường, quần áo trên người cũng được thay bằng váy ngủ bằng lụa.

“Em ngủ lâu lắm rồi đó! Ăn chút gì đi!” Vi Nhã cảm nhận được một giọng nói phát ra. Ánh sáng mờ ảo dần hiện lên. Cố Đình mặc một bộ đồ thoải mái, tay cầm khay thức ăn, tươi cười mà tiến vào.

Bình thường hắn cười như vậy, cô sẽ thấy vui, nhưng hiện giờ, cô cảm thấy sợ hãi.

Choangggg!

Vi Nhã liền hất đổ khay thức ăn, tiếng bát vỡ vang lên giòn tan. Người giúp việc lật đật chạy đến thu dọn.

Cố Đình vẫn không hề trách cứ Vi Nhã một câu nào, chỉ hướng tới người giúp việc mà nói: “Bà làm cho tôi một phần khác, khi nào tôi gọi thì mang lên!”.

“Vâng!” Người giúp việc thu dọn những mảnh vỡ mang ra ngoài. Cố Đình liền khóa trái cửa lại, đi tới nhẹ nhàng mà nắm tay cô: “Em không ăn cơm thì không được đâu! Nhìn xem, người gầy hết cả rồi!”.

Vi Nhã hất tay hắn ra: “Tôi ốm hay khỏe liên quan gì đến anh? Nói đi! Anh tính toán gài bẫy tôi bao lâu rồi?”

Cố Đình tiến tới ôm lấy cô, Vi Nhã đẩy hắn ra: “Anh có biết bây giờ tôi rất muốn giết chết anh không?”.

Mặc cho cô phản đối, cánh tay của hắn ghì chặt lấy cô. “Anh biết, em hận anh, xin lỗi em!”.

Vi Nhã lấy tay đập liên tiếp vào lưng hắn, giọng nghẹn đắng: “Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao? Tôi có lỗi gì với anh? Từ gia có lỗi gì với anh?”. Cố Đình cảm thấy phía sau áo mình ướt một khoảng, cánh tay hắn càng ghì chặt cô.

Chờ Vi Nhã khóc mệt rồi, hắn liền phân phó cho người đem thức ăn lên, tự tay đút cho cô. Vi Nhã nhìn bát cơm liền ngoảnh đi, hắn thu tay lại: “Ba em vẫn đang phải trị liệu, mẹ em…”. Vi Nhã liền giành lấy bát cơm trong tay hắn, ăn lấy ăn để. Cố Đình liền nở nụ cười, chờ Vi Nhã ăn xong liền đưa nước cho cô uống.

Cốc… cốc… cốc… Người giúp việc nói vọng ra từ ngoài cửa.

“Ông chủ, tiểu thư Smith đang ở đây!”.

Cố Đình liền buông Vi Nhã ra, hôn lên trán cô rồi giúp cô đắp chăn.

"Ngoan, ở đây đợi anh!".

Vi Nhã sau khi giải toả có vẻ tâm trạng cũng tốt hơn, cô không thèm phản ứng lại lời của Cố Đình mà chỉ ngồi dựa vào đầu giường. Đôi mắt nhìn về phía tấm rèm.

Cố Đình mở cửa bước xuống nhà, bỗng nhiên có một bóng đen lao vụt đến.

"Hi Will, anh khoẻ chứ?" Tiểu thư Jolie Smith, con gái của ông trùm Smith ở bên Mỹ qua chơi, ông trùm gọi điện nhờ hắn trông chừng cục cưng của mình.

Cố Đình lập tức né ra khiến Jolie bị bắt hụt.

Hắn trêu đùa: "Tiểu thư bớt hành động phóng túng đi! Ngài Smith mà thấy cô như vậy thì sẽ trách tôi đấy!".

Jolie cũng không quá để ý, cô ta tùy tiện quăng túi xách xuống ghế ngồi.

"Will, anh vẫn nghi túc như vậy. Đàn ông châu Á đều như vậy sao?" Jolie thở dài nói.

Ở phương Tây ôm hôn là chuyện rất phổ biến, nhưng người đàn ông này lại vô cùng tránh né những chuyện động chạm. Điều đó khiến cô tò mò về đàn ông phương Đông.

Quả thật ở phương Đông không cởi mở như cô nghĩ, vì vậy Jolie quyết định sẽ ở đây một thời gian để khám phá mảnh đất này.

Cô ngoắc tay: " Tôi sẽ ở tạm đây một tháng. Nhà anh không thiếu phòng chứ?".

"Tôi sẽ đặt khách sạn cho cô!"

Jolie nhảy dựng lên: "Đừng mà, tôi chán ở khách sạn lắm rồi!" Jolie biểu cảm như bị ép buộc, khóc không ra nước mắt.

"Không thì cô về Los Angeles đi!".

Jolie tức giận: "Will, anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!".

Cố Đình bật cười. Không biết cô ta học được câu này ở đâu nữa.

"Cô muốn ở thì ở. Nhưng nói trước phía trên tầng ba cô không được lên!".

Không lên thì không lên. Jolie hí hửng xách túi đi theo người giúp việc nhận phòng.

Căn phòng khá nhỏ so với ở nhà cô, vô cùng bình thường, có giường có tủ. Thôi thì chỉ ở một tháng, Jolie cũng không để ý.

Không biết phòng của Will ở đâu nhỉ? Jolie rất tò mò. Ở Mỹ hắn ở chung ký túc với những người khác nên căn phòng không có gì khác biệt. Cho đến khi hắn trở thành cánh tay đắc lực của ba cô thì cô chỉ có thể gặp hắn tại biệt thự của nhà Smith mà thôi.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng đôi mắt Jolie cứ dần lờ đờ, cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Đến khi thức dậy đã là sáng hôm sau, Jolie đi xuống dưới lầu, bắt lấy người giúp việc.

“Will đâu?”

“Ngài ấy tới công ty rồi!”.

Haizz, cô cất công đến đây thăm hắn mà hắn chẳng ngó ngàng gì tới cô hết. Thật là đáng buồn mà.

Thôi thì tự mình đi chơi vậy.

Jolie liền về phòng lấy một bộ quần áo thoải mái, chất liệu mỏng nhẹ, cực kỳ khêu gợi rồi đeo một cái kính râm ra ngoài.

“Tiểu thư Smith, cô không ăn sáng sao?” Người giúp việc gọi.

“No, no, tôi sẽ ăn ở ngoài!”.

Cố Đình gấp rút hoàn thành công việc trở về nhà. Người giúp việc ban đầu thấy kỳ lạ, nhưng giờ đã quen thuộc. Không biết ông chủ về nhà sớm vì người phụ nữ trong căn phòng kia, hay vì tiểu thư Smith.

“Nhã Nhi, hôm qua em có nói nhàm chán, muốn đọc vài cuốn sách, anh có mua về cho em” Cố Đình vừa nói, vừa rút từ cặp ra một ít sách, để lên tủ đầu giường.

“Làm thế nào anh mới chịu thả tôi ra?”.

Ánh mắt Cố Đình lảng tránh. Vi Nhã không cần hắn nói cũng hiểu.

“Tay chân tôi đau lắm, có thể tháo xích một chút được không?”. Vi Nhã để hở ra vết vân hằn của dây xích trên tay mình.

Hắn đau lòng mà cẩn thận thổi thổi những vết hằn đó, sau đó ôm chặt lấy cô: “Em sẽ không chạy chứ?”.

Vi Nhã cười nhạt: “Ba tôi, công ty tôi đều ở trong tay anh, sao tôi dám chạy đây! Tôi sẽ không chạy trốn!”.

Cố Đình mân mê sợi dây xích, cuối cùng hắn đáp lại một câu: “Không được!”.

“Anh…” Cô đã nói đến vậy mà hắn còn không chịu cởi trói cho cô?

“Will, xuống đây đi, tôi có mua quà cho anh này!”. Jolie sau một ngày đi chơi mệt mỏi, liền xách túi lớn túi bé trở về. Giọng cô vang khắp nhà mọi người đều có thể nghe thấy.