Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 143: Hòn ngọc của biển (phần 3)



Nữ tử áo đen vừa dứt lời.

Hai người đàn ông sát khí bừng bừng rút đao, bắt đầu lục soát bốn phía.

Bất đắc dĩ ba người Cẩm Vinh chỉ có thể đi ra.

Ninh Hi Liêm căng da đầu nói, "Chúng ta chỉ là đi ngang qua, mong cô nương thứ lỗi."

"Thẩm công tử." Lâm Ngữ Đồng hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn thấy Thẩm Thế Tương, không khỏi bật thốt lên.

Một câu này của nàng ta lại làm cho đám người Cẩm Vinh thầm nghĩ không tốt. Nữ tử tên Khi Hồng hiển nhiên là một kẻ tâm tư nhạy bén, rút đao, "Các ngươi quen biết?"

Lúc này Lâm Ngữ Đồng bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, nhưng thị nữ của nàng ta thì vẫn còn tỉnh táo, cho dù run đến ăn nói không rõ, Khi Hồng chưa hỏi nàng, đã nghe thấy nàng ta nói, "Thẩm...... Thẩm công tử là con trai của thông phán đại nhân."

"A, không nghĩ tới còn bắt được nhi tử nhà quan viên triều đình, vậy không thể thả."

Thẩm Thế Tương trấn định nói, "Không biết cô nương có thù oán gì với gia phụ?"

"Nói thật thì không có, chỉ là......" Khi Hồng muốn nói gì, lại bị người khác ngắt lời, "Khi Hồng cô nương, có rất nhiều người đang tiến lại đây."

Khi Hồng mày nhăn lại, "Mang theo bọn họ, đi."

Thẩm Thế Tương vừa nghe liền nóng nảy, "Ngươi muốn bắt, bắt một mình ta là được, bằng hữu ta vô tội."

Khi Hồng cười một tiếng, "Vậy ta càng phải mang bọn họ đi, nói không chừng cũng là công tử thiên kim nhà quan lớn."

"Cái này cô đoán sai rồi, bọn họ một là thư sinh nghèo, một là cô nương nhà mở quán mỳ bình thờng." Thẩm Thế Tương vẻ mặt đau khổ nói.

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm đồng thời gật gật đầu, "Đúng đúng, hắn nói không sai."

"Hừ, mạng các ngươi ở trong tay ta, ta nói mang liền mang." Khi Hồng tính tình khó đoán, khi thì nhạy bén hơn người, khi thì tùy hứng, khiến Thẩm Thế Tương cùng Ninh Hi Liêm cũng có chút đau đầu.

"Khi Hồng cô nương, vậy hai người kia..."

Người đàn ông mặt sẹo chỉ Lâm Ngữ Đồng và thị nữ, một người ngất xỉu một người sợ phát run.

Khi Hồng nghiêng đầu hỏi, "Hai cô nương này lại là người nào? Ngươi biết các nàng ta?"

"Không biết, các nàng không liên quan đến chúng ta." Thẩm Thế Tương mặt lạnh trả lời.

Khi Hồng trực tiếp xua tay, "Vậy không mang theo, đỡ liên lụy."

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm nhịn không được khóe mắt nhảy nhảy, sớm biết vậy liền nói không quen biết Thẩm Thế Tương.

Lâm gia tiểu thư cùng thị nữ nhà nàng tránh được một kiếp, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là có thể tìm người giúp, cũng coi như là cho đám người Thẩm Thế Tương một cơ hội cầu cứu.

Ninh Hi Liêm âm thầm nghĩ, trong lúc bị đám người Khi Hồng vác khỏi hẻm núi, bỗng nghe thấy gần đó có tiếng pháo hoa nổ vang.

Đám người nhìn về phía Cẩm Vinh, người đã nhanh tay châm pháo hoa ngay lúc bị đám người kia vác đi.

Cẩm Vinh nhìn bọn họ cười thuần lương.

Nếu không phải có chuyện quá khẩn cấp, cô cũng không định làm như vậy.

Khi Hồng nhận ra tiếng động của pháo hoa quá lớn, bực bội nói, "Chúng ta đi mau."

Bởi vì mang theo hàng hóa, lại mang theo vài người, đám người Khi Hồng bọn họ chỉ kịp tìm một gian phòng gần đó để giàn xếp

Ba mươi phút sau, một người đàn ông vừa đi dò la tin tức quay trở về nói với bọn họ, "Không xong, Khi Hồng cô nương, cửa thành phong tỏa không cho phép ra ngoài."

Khi Hồng lập tức đứng lên, nhíu mày nói, "Bọn họ sao lại phản ứng nhanh như vậy?"

"Có lẽ là bởi vì chúng ta bắt con trai của thông phán." Đại hán cúi đầu nói.

"Ngươi chẳng lẽ là muốn trách ta?" Khi Hồng cười lạnh một tiếng.

"Không dám, tiểu nhân không dám." Đại hán cao to trước uy hiếp của Khi Hồng thì chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Thà rằng ngươi dám còn tốt hơn, ít nhất có thể giúp ích cho tình hình của chúng ta." Khi Hồng khoanh tay.

"Được rồi, ngày mai lại tính chuyện ra khỏi thành, dù sao chúng ta cũng không cần che giấu việc xuất hiện ở đây."

"Hi Liêm, huynh nói xem bọn họ là người nào?" Thẩm Thế Tương thấp giọng hỏi, hắn cũng biết chút kiếm thuật, chỉ là trong tay không có kiếm, đối phương người đông thế mạnh, hắn cũng không có biện pháp.

Mấu chốt là hai người Cẩm Vinh cùng Hi Liêm, nếu hai người này bị hắn liên lụy, hắn sẽ áy náy cả đời,chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên người phụ thân đại nhân cùng tri phủ.

Ninh Hi Liêm nhìn những người đó rồi lại quay sang nói với Thẩm Thế Tương, " Hồng La Giáo ".

Thẩm Thế Tương tức khắc kinh hãi trong lòng, hắn xem như biết được, vì sao bọn họ không khách khí như vậy, bởi vì Hồng La Giáo chính là thế lực phản triều đình.

Nhưng đám người này vì sao lại có mặt ở Du Châu, Thẩm Thế Tương không có thời gian suy nghĩ đến điều này, bởi vì hắn cảm thấy mạng nhỏ của hắn có lẽ thật sự phải bỏ ở chỗ này.

Người của Hồng La Giáo khẳng định thích sát hại một hai quan viên triều đình thậm chí khoe khoang làm vốn liếng với kẻ khác.

Cẩm Vinh cũng thở dài, cốt truyện hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, người của Hồng La Giáo trong truyện đúng là có xuất hiện, nhưng chỉ bắt một mình Ninh Hi Liêm, còn bị Ninh Hi Liêm liên hợp với quan binh phá hoại kế hoạch của Hồng La Giáo, mà thời điểm bọn họ xuất hiện cũng không phải ở chùa Vân Thâm.

Đừng nói Thẩm Thế Tương kinh hồn táng đảm, còn có một người khác đang phải che giấu thân phận cũng cảm thấy nguy hiểm không kém.

Chuyện này so với án mạng ban đầu nguyên thân gặp phải, hình như còn nguy hiểm hơn ấy.

Cẩm Vinh bắt đầu tính toán khả năng trốn thoát của mình, không tính Ninh Hi Liên, Thẩm Thế Tương võ công cũng không tệ lắm, đáng tiếc hắn lại là người duy nhất bị trói.

Đối phương tổng cộng có mười một người, đều có vũ trang.

Cẩm Vinh đã thật lâu không luyện kiếm, có thể giết mấy người cũng khó xác định.

Trừ bỏ tin tức cửa thành bị phong tỏa, đại hán còn mang về chút màn thầu cùng thịt khô. Khi Hồng lấy một chút cho Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm, để lộ thiện ý nói, "Yên tâm, chúng ta cũng không đả thương người vô tội."

"Các ngươi là người của Hồng La Giáo." Ninh Hi Liêm cất tiếng.

Thẩm Thế Tương trong lòng căng thẳng, Hi Liêm tên này bị sao vậy, nói ra Hồng La Giáo càng không bỏ qua bọn họ.

Cẩm Vinh lẳng lặng nhìn miệng pháo Ninh Hi Liêm, quả nhiên hắn vừa nói xon, Khi Hồng chuyển nộ thành hỉ, ngược lại có chút thưởng thức Ninh Hi Liêm.

Giống như những gì đã xảy ra trong cốt truyện.

"Ngươi thực không tồi, đủ thông minh lại có can đảm, không bằng gia nhập Hồng La Giáo chúng ta đi." Khi Hồng cười nói.

"Ta không muốn hòa hợp với những kẻ làm hại bằng hữu của ta." Ninh Hi Liêm lạnh lùng nói.

"Ngươi tiểu tử này, không biết tốt xấu." Hán tử cầm giáo lạnh giọng quát, lại bị Khi Hồng dương tay nắt lời, "Câm mồm, lão cửu."

Đối diện với Ninh Hi Liêm, nàng lại nhẹ giọng phóng, "Ta có thể không giết hắn, chỉ là cần lợi dụng hắn xử lý chút việc."

"..." Ninh Hi Liêm đôi mắt hơi lóe, lại bắt đầu miệng pháo.

Dưới cái miệng lắm lời của Ninh Hi Liêm, Khi Hồng tựa hồ có chút dao động, tính toán thả Thẩm Thế Tương cùng Cẩm Vinh.

Thẩm Thế Tương trong lòng gấp đến hoảng, sợ chỉ cần không cẩn thận lộ sơ hở, bạn tốt của hắn liền bị thổ phỉ nương tử này chém cho mấy nhát, ai không biết, đầu óc người Hồng La Giáo đều có chút vấn đề.

Cẩm Vinh ngồi gần đó, quan sát Ninh Hi Liêm, người khác nhìn không ra, nhưng Cẩm Vinh biết người này đang ám thị tâm lí.

*Ám thị xảy ra khi thông điệp, hoặc ý nghĩ ở dưới ngưỡng tuyệt đối, ngưỡng kích thích của nhận thức, ảnh hưởng đến suy nghĩ, cảm xúc và hành động. Ở một vài trường hợp chính là việc làm ảnh hưởng đến tâm lí của đối phương mà bọn họ không hề nhận ra.

Thì ra Ninh Hi Liêm chính là có thiên phú trong phương diện này.

"Thả bọn họ đi." Khi Hồng nói, tảng đá lớn trong lòng Ninh Hi Liêm cũng rơi xuống. Nhưng lão lục lúc này từ bên ngoài thở hồng hộc chạy vào.

"Khi Hồng cô nương, không tốt, rất nhiều quan binh đang bao vây ở bên ngoài."

"Cái gì?" Khi Hồng giận dữ nói.

Bất thình lình kinh biến, Ninh Hi Liêm cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hắn đã khuyên được Khi Hồng thả Thẩm Thế Tương cùng Cẩm Vinh, thậm chí đã nghĩ xong đường thoát thân cho chính mình.

Cẩm Vinh yên lặng nghĩ, biến cố này xảy ra có lẽ là vì cô.

Cẩm Vinh lo lắng nhất chính là chuyện này.

_____

Sau khi Lâm gia tìm được Lâm Ngữ Đồng cùng thị nữ của nàng, nghe thị nữ lắp bắp kể lại chuyện thì lập tức báo quan phủ.

Thẩm thông phán kinh hãi, nhưng ngay từ đầu cũng chỉ cho rằng bọn họ là thổ phỉ thông thường, để quan phủ bộ khoái cùng gia đinh đi tìm, đem theo sẵn tiền chuộc.

Nhưng sau khi tìm được phần còn lại của pháo hoa, cùng với ám hiệu ám chỉ đối phương là Hồng La Giáo, Thẩm thông phán thiếu chút nữa ngất xỉu.

Mà Ninh Hi Liêm và Cẩm Vinh bị bắt cùng với con trai mình, Thẩm thông phán sau khi an bài phong tỏa cửa thành, cũng tận lực trấn an người nhà bọn họ.

Ninh Hi Liêm bên người cũng có một thư đồng lo lắng sốt ruột vì công tử nhà hắn, mà Tống đại nương Tống đại thúc biết được Cẩm Vinh có thể là bị Hồng La Giáo bắt đi, phản ứng so với Thẩm thông phán còn kịch liệt hơn.

Công chúa vạn nhất xảy ra chuyện gì, bọn họ chính là phạm tội lớn tru di cửu tộc.

Tống đại thúc vẫn luôn vui vẻ tươi cười thì như đổi một người khác vậy, nhanh chóng lôi ra kim bài của Hoàng Hậu, yêu cầu ra khỏi thành đi tìm doanh trại gần nhất, Du Vĩnh Thành.

Có kim lệnh của Hoàng Hậu trong tay, tự nhiên không có ai dám cản Tống đại thúc cùng Tống đại nương. Hai người cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành, còn có người của quan phủ hộ tống.

Mà Thẩm thông phán cùng giang tri phủ vừa mới quỳ trước kim bài của Hoàng hậu, chờ đến khi hai người Tống gia rời đi mới dám đứng dậy.

Giang tri phủ hoảng hốt, "Này, đây là......"

Hắn không phải đang nằm mơ đi, hai người này đâu phải là hai người bình thường mở một quán mỳ bình thường chứ? Thân tín của Hoàng Hậu cư nhiên mai danh ẩn tích ở Du Châu nho nhỏ mười mấy năm.

Thẩm thông phán cười khổ nói, "Chỉ sợ là họa phi phúc."

Hắn hiện tại cũng không còn lo lắng cho đứa con trai ngốc nhà mình nữa, chỉ sợ vô ý, liên lụy toàn tộc.

Tống đại thúc cùng Tống đại nương đi đến Du Vĩnh Thành cũng vì đây là doanh trại chịu sự điều khiển của nhà ngoại hoàng hậu, thành khẩn bẩm báo chuyện của công chúa.

Du Vĩnh Thành trực tiếp điều mấy trăm tinh binh, tiến vào Du Châu Thành lùng bắt, trong thời gian ngắn nhất đã tìm ra chỗ đám người Hồng La Giáo đang trốn.

||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||

Cho nên hiện tại mới có một màn này.

"Cha ta từ lúc nào có thể điều động binh mã vậy?" Thẩm Thế Tương nghi hoặc khó hiểu.

Ninh Hi Liêm nhìn về phía Cẩm Vinh vẫn đang trấn định ngồi trong một góc, càng ở thời điểm gấp gáp, đại não hắn suy chuyển cũng càng nhanh, càng có thể bắt lấy các chi tiết đáng ngờ.

"Để ý bọn họ." Khi Hồng rút đao mang theo một nửa người đi ra ngoài, lập tức thấy được tinh binh hãn tướng cách đó không xa.

Chỉ huy ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy người vừa bước ra, liên biết đây chính là một trong tám tôn giả cầm đầu Hồng La Giáo, Khi Hồng.

Giơ tay chính là một mũi tên, đem theo sát uy.

Khi Hồng võ công không kém, nhưng chỉ huy kia là người được thủ trưởng doanh trại giao trọng trách giải cứu công chúa, nào có thể phụ lòng tin của hoàng hậu nương nương cùng cấp trên, một mũi tên ghim vào ngực nàng ta, những người xung quanh cũng nhanh chóng bị giải quyết.

"Chú ý an nguy của công chúa." Tống đại thúc ở bên cạnh nhắc nhở.

"Ta biết."

Nghe thấy bên ngoài bỗng nhiên không có động tĩnh, giáo đồ Hồng La Giáo ở bên trong biết tình hình khong tốt, tâm sinh khiếp đảm, đối với quan binh bên ngoài oán hận không thôi, "Lấy bọn họ làm con tin, chúng ta đi ra ngoài."

Bọn họ vừa định động thủ, lại thấy Thẩm Thế Tương bỗng nhiên thoát khỏi dây thừng, một chân đá tên Hồng La giáo đồ, đoạt lấy đao trong tay hắn.

Ninh Hi Liêm lôi Cẩm Vinh trốn về phía sau, nhưng tình hình ;ại nhanh chóng đổi thành Cẩm Vinh mang hắn trốn thoát, liên tiếp tránh nhiều đòn tấn công của đám Hồng La Giáo.

Bỗng nhiên một người nảy sinh ác độc, một đao chém qua đi, cũng chẳng thèm quan tâm dùng bọn họ làm con tin để trốn thoát.

Thẩm Thế Tương quýnh lên, phân tâm để lưng bị trúng một đao, đau đớn ngã xuống.

Ninh Hi Liêm xoay người che trước mặt Cẩm Vinh, mà Hồng La giáo đồ kia đao còn chưa vung xong, đầu của hắn đã bị chặt bỏ, máu tươi văng khắp nơi.

Cầm trường đao phóng ngựa xâm nhập vào bên trong chính là chỉ huy mình mặc giáp sắt.

Liên tiếp là vô số những mũi tên, Hồng La giáo đồ phòng trong liên tiếp trúng tên mà ngã xuống đất.

Chỉ huy lưu loát xuống ngựa, cúi đầu quỳ xuống đất, "Tham kiến công chúa, thần cứu giá chậm trễ, mong công chúa thứ tội."

Ngoài cửa, mấy chục tinh binh cùng cung tiễn thủ cũng đồng thời quỳ xuống, thậm chí đi theo còn có Tống đại thúc, giang tri phủ và Thẩm thông phán, thanh âm rung trời vang như sấm, "Tham kiến công chúa, thần cứu giá chậm trễ, mong công chúa thứ tội."

Cẩm Vinh mơ hồ còn thấy được Tống đại thúc cúi đầu, như thành một người xa lạ, quỳ lạy, Cẩm Vinhchậm rãi buông lỏng bàn tay vừa mới lôi kéo Ninh Hi Liêm chạy ra ngoài, vừa định cất lời, lại nghe thấy một tiếng ngã rầm xuống đất.

Ninh Hi Liêm cũng quay lại, hoàng hốt thét lên,

"Thế Tương!"