Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 144: Hòn ngọc của biển (phần 4)



Thời điểm Thẩm Thế Tương tỉnh lại, đã nhìn thấy Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm, thấy hắn nhướn mình dậy, Ninh Hi Liêm lập tức tiến lên.

Cẩm Vinh an ủi, "Đại phu nói chỉ bị thương chút thịt bên ngoài, nghỉ ngơi hai ngày là được."

"Ta ngủ bao lâu rồi?" Thẩm Thế Tương hỏi.

Ninh Hi Liêm khóe miệng giật giật, "Không bao lâu, hơn một canh giờ."

Thẩm Thế Tương đang yên đang lành đột nhiên ngất xỉu, còn tưởng rằng đao kiếm có tẩm độc, kết quả trên người Thẩm Thế Tương còn chẳng có một vết cắt.

Thẩm Thế Tương mới không nói, hắn là bị dọa ngất đâu, nói ra khẳng định sẽ bị Ninh Hi Liêm chê cười.

"Cô..." Nhớ tới chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu, Thẩm Thế Tương nhìn về phía Cẩm Vinh, hơi hơi chần chờ, ánh mắt lại đảo qua Ninh Hi Liêm, thấy hắn gật gật đầu, mới chính thức chấp nhận được sự thật bất ngờ này.

Cẩm Vinh bình tĩnh tự rót cho mình một ly trà, cô nghĩ tới rất nhiều phương thức trở về thân phận công chúa, nhưng vạn lần không ngờ tới lại là tình huống như thế này.

Nói không chừng ngày sau còn có thể biên thành thoại bản.

Thẩm Thế Tương cười nói, "Ta đây có tính là cứu giá hay không?"

Cẩm Vinh hỏi ngược lại, "Vậy có muốn ta xin cho ngươi một cái thánh chỉ lập công không?"

Thẩm Thế Tương đột nhiên vội vàng lắc đầu, "Không cần."

Cử động quá mạnh làm ảnh hưởng đến miệng vết thương làm cho hắn đau đến cắn rang nhíu mày, nếu để người biết hắn làm liên lụy đến an nguy của công chúa, hắn có mấy cái đầu cũng không đủ đền tội.

Thấy bộ dạng này của hắn, Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm đều nhịn không được bật cười.

Bọn họ cũng không tiếp tục nói đến chuyện vì sao một công chúa lại mai danh ẩn tích ở Du Châu nhiều năm như vậy, hơn một nửa là có liên quan đến tranh đấu cung đình bẩn thỉu.

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm không ở lại bao lâu, là con trai duy nhất của Thẩm thông phán, còn rất nhiều người muốn gặp mặt hỏi thăm Thẩm Thế Tương.

Hai người vừa bước ra đã gặp được đám người của Du Vĩnh Thành, đám người bọn họ lần nữa hành lễ với Cẩm Vinh, Ninh Hi Liêm chủ động tránh đi, hắn chỉ là cử nhân, gánh không nổi đại lễ của đại tướng tam phẩm.

"Công chúa, thần đã tìm được nơi nghỉ ngơi cho ngài, mời công chúa đi theo chúng thần."

Sau khi thân phận công chúa bị vạch trần, Cẩm Vinh biết mình không có khả năng quay lại quán mì nhỏ, ngay cả Tống đại nương Tống đại thúc cũng không thể dùng lại thân phận trước kia nữa.

Nhưng với tình hình hiện tại, cứ mãi che che đậy đậy không bằng quang minh chính đại mà làm.

Cẩm Vinh gật gật đầu, "Được."

_____

Tống đại nương cũng như những người khác hiện tại dùng thái độ cực có lễ nghĩa tôn ti đối xử với Cẩm Vinh, vạch rõ ranh giới thân phận giữa bọn họ, làm Cẩm Vinh một tiếng "nương" cũng chẳng thể nào gọi nổi nữa.

Trước kia là vì giấu tai mắt mới dám mạo phạm, hiện tại Cẩm Vinh khôi phục thân phận công chúa, bọn họ sao gánh nổi.

Bọn họ là nô tài trung thành với Hoàng Hậu, Cẩm Vinh còn gọi nữa, bọn họ chết một trăm lần cũng không đủ đền tội với hoàng hậu.

Sau khi trở về, bọn họ cũng báo cáo lại tất cả những chuyện mình biết, bao gồm chuyện hoàng hậu cùng Thái tử bị Thục Quý Phi hãm hại, bất đắc dĩ mới phải đem công chúa ra ngoài cung nuôi nấng.

Cẩm Vinh không có biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc, giả ngu cô biết sẽ, nhưng bắt cô làm raver khổ đại cừu thâm, vẫn là miễn đi.

Cũng may lấy thân phận hiện tại, có ai dám nghi vấn tâm tư của một công chúa chứ. Tống đại nương cùng Tống đại thúc cũng quay về với thân phận chân chính của mình, Ngọc Thiều ma ma cùng nội thị Trương Tố.

Đến cả họ dùng bên ngoài cũng là giả.

Cẩm Vinh thở dài một hơi, Ngọc Thiều ma ma nghĩ lầm công chúa là lo lắng chuyện hồi cung liền khuyên giải an ủi nói: "Công chúa không cần lo lắng, Hoàng Hậu cùng Thái Tử ngày ngày đêm đêm nhớ thương công chúa, hiện giờ đại thế đã thành, không cần tiếp tục sợ hãi công chúa bị người hạ độc thủ."

Ngọc Thiều ma ma cũng chỉ thuật lại tình hình thực tế, nếu không phải Hoàng Hậu cùng Thái Tử đã nắm quyền, Du Vĩnh Thành lại là trung tâm có thể tin cậy, bọn họ cũng không dám tự tiện lộ ra thân phận công chúa.

Biệt viện trừ Ngọc Thiều ma ma, nội thị Trương Tố, còn có thị nữ Du Vĩnh Thành an bài, hơn nữa đều là người có võ nghệ, đồ dùng đưa tới, cũng đều phù hợp với thân phận mới này.

Ngọc Thiều ma ma đối với an bài này rất hài lòng mà Cẩm Vinh thì hoàn toàn không để ý.

_____

Bỗng nhiên có một ngày, thị nữ tới báo, nói gia chủ Lâm gia biết được cháu gái mình đã từng mạo phạm công chúa, sợ hãi khôn xiết, riêng đến thỉnh tội.

gia chủ Lâm gia, vậy chẳng phải là ông của Lâm Ngữ Đồng. Cẩm Vinh hơi nhướng mày, nhìn về phía Ngọc Thiều ma ma, mama biết ý, nhanh chóng nói, "Việc này để lão nô xử lý là được, công chúa không cần phiền lòng."

Ở biệt viện đã nhiều ngày, Giang tri phủ, Thẩm thông phán còn có gia quyến quan viên lớn nhỏ đều tới bái kiến qua, trừ bỏ Thẩm phu nhân, Cẩm Vinh cũng chẳng nói mấy câu, những người khác đều để Ngọc Thiều ma ma xử.

Lần này cũng tương tự, Cẩm Vinh hơi hơi gật đầu ngầm đồng ý.

Cũng không biết Ngọc Thiều ma ma làm như thế nào tống cổ Lâm lão gia, Cẩm Vinh rất nhanh liền nghe được, Lâm gia tiểu thư Lâm Ngữ Đồng vì tổ mẫu cầu phúc, bị đưa đến đạo quan tu hành.

Lâm gia còn bán đi một đám hạ nhân, nghe nói đều là tì nữ cũ bên người Lâm Ngữ Đồngg.

Cẩm Vinh nhìn thần sắc vừa lòng trên mặt Ngọc Thiều ma ma, cũng chẳng nói gì, chung quy là chuyện của Lâm gia.

Ý chỉ từ kinh thành đến còn nhanh hơn Du Vĩnh Thành tưởng tượng, hơn nữa không phải ý chỉ của Hoàng Hậu, mà là thành chỉ của Chương Minh Đế, người còn đang nằm triền miên trên giường bệnh.

Triệu Vinh Ninh công chúa hồi cung.

Cũng không có lời nào ám chỉ xác thực thân phận của công chúa, trực tiếp thừa nhận thân phận của Cẩm Vinh - trưởng nữ của bệ hạ cùng Hoàng Hậu, ngọc điệp hoàng thất Vinh Ninh công chúa, phỏng chừng chuyện đưa công chúa ra ngoài nuôi nấng, đươn kim thánh thượng cũng đã biết được.

Vậy là bọn họ lên đường hồi kinh, còn nhân tiện đem theo Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương. Bên ngoài lấy lý do là kỳ thi mùa xuân cũng đã đến, công chúa niệm tình bạn cũ, đưa bọn họ một đoạn đường.

Nhưng kỳ thật là âm thầm bảo hộ hai người này, chuyện Hồng La Giáo còn chưa kết thúc.

Chưa nói đến chuyện đám người này là phản nghịch, riêng chuyện bắt công chúa làm con tin đã không thể tha thứ, đội trưởng đám người Du Vĩnh Thành cùng Giang tri phủ, Thẩm thông phán mạnh mẽ quét sạch dư nghiệt Hồng La Giáo, Ninh Hi Liêm cũng ở trong đó giúp không ít.

Cũng không biết là bởi vì Thẩm Thế Tương bị thương, hay vì lý do gì khác, Ninh Hi Liêm phảng phất nghẹn một bụng khí, toàn lực nhào vào tra xét Hồng La Giáo. Bởi vậy Hồng La Giáo chết như ngả rạ cũng không kì quái.

Thẩm Thế Tương dưỡng thương cong cũng ngoài ý muốn được Du Vĩnh Thành coi trọng, cảm thấy hắn võ công không tồi, còn nghĩ thu hắn làm đồ đệ, lại bị Thẩm Thế Tương cự tuyệt, hắn nói mình muốn cùng Ninh Hi Liêm tranh Trạng Nguyên, với võ học không có hứng thú.

Lời này làm cho Thẩm thông phán tức giận đánh cho hắn một trận, chủ thành Du Vĩnh Thành, đại tướng tam phẩm trẻ tuổi nhất triều, được bệ hạ Hoàng Hậu coi trọng, chỗ dựa tốt như thế cư nhiên đã đứa ngốc nhà mình đẩy rớt.

Du Vĩnh Thành ngược lại cũng không để trong lòng, một là hắn đích xác thực thưởng thức Thẩm Thế Tương, thứ hai, chỉ bằng chuyện Thẩm Thế Tương là "người bên cạnh" công chúa, ngày sau tiền đồ vô lượng. Không gặp ở biệt viện mấy ngày, công chúa còn hỏi thăm thương thế của Thẩm Thế Tương liên tục.

Vì thế Du Vĩnh Thành ngược lại nói với Thẩm Thế Tương nói, nếu ngày sau có chuyện gì tò mò với võ học, vẫn có thể tới tìm hắn.

Hành trình lần này không khỏi làm cho Thẩm Thế Tương tấm tắc thở dài hoàng gia đúng là xa hoa, dáng vẻ tiền hô hậu ủng, nghi thức hỗ trợ, xe thừa tương hàm, tinh kỳ phấp phới như thế này, khó trách chỉ riêng thu thập hành lý đã tốn của bọn họ vài ngày. Ninh Hi Liêm ngược lại vô cùng bình tĩnh, không màng những chuyện bề ngoài này.

Bởi vì là bạn tốt của công chúa, hai người Ninh Hi Liêm đãi ngộ cơ hồ chỉ ở sau công chúa.

Nhìn đám người bên cạnh công chúa tiền hô hậu ủng như vậy, Thẩm Thế Tương còn nghĩ, cho dù đến kinh thành rồi, bọn họ sợ là cũng chẳng được thấy mặt Cẩm Vinh lần nào.

Nhưng mà đi được vài dặm đường, liền có thị tỳ của công chúa tiến tới nói, "Công chúa muốn gặp nhị vị công tử."

Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương hai người phi ngựa đến cạnh kiệu của công chúa, không người ngăn trở.

"Công chúa." thị nữ đi đến bên cạnh xa giá hành lễ nói.

Chỉ thấy sa mành che phủ cửa sổ xe khắc hoa nạm châu bị nhấc lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc nhưng cũng thật lạ lẫm. Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương hơi sửng sốt, hình như từ sau lần đó bọn họ cũng chưa gặp lại Cẩm Vinh.Càng chưa nhìn thấy dáng vẻ hoa phục quý khí, chuỗi ngọc chu thoa, bộ dáng của công chúa một quốc gia.

"Như thế nào, không nhận ra ta nữa sao?" Cẩm Vinh thuận miệng trêu ghẹo.

Hai người rốt cuộc bừng tỉnh hai người, tựa hồ định mở miệng, đối phương cho dù bề ngoài thay đổi, nhưng vẫn là cái người thích đùa cợt trêu ghẹo trước đây.

"Làm sao lại không nhận ra, công chúa đại nhân đúng là nghiêng nước nghiêng thành, sớm biết trước kia ta nhất định sẽ đưa cô son phấn, để cô đánh bại cái cô đệ nhất mỹ nhân Du Châu phiền phức kia."

Thẩm Thế Tương luôn tiêu sái như vậy, cũng không đem thân phận công chúa để ở trong lòng, ở trong lòng hắn, Cẩm Vinh như cũ vẫn là A Vinh, cô nương nhà mở quán mỳ có món mỳ nước ngon nhất thành Du châu.

"Cái gì đánh bại với không đánh bại, ngươi mới là người phải cẩn thận, đến kinh thành lại một hồi bị vận đào hoa quấn lên."

"Bản công tử từ trước đến nay không sợ đào hoa." Thẩm Thế Tương cười hì hì nói, "Ngược lại là Hi Liêm, cái tên đầu gỗ không hiểu phong tình này, không biết dịnh dọa sợ bao nhiêu cô nương tốt."

Bị trêu ghẹo Ninh Hi Liêm sắc mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng, cố ý đổi đề tài, "Tống đại nương cùng Tống đại thúc không tới sao?"

Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Bọn họ ở lại Du Châu, không cùng ta trở lại kinh thành, chờ Tiểu Dịch lớn, lại quay lại."

Ngọc Thiều ma ma cùng Trương Tố đương nhiên sẽ không cùng cô trở lại kinh thành, từ vị trí của bọn họ, phần nhiều là không muốn gây cản trở bệ hạ Hoàng Hậu cùng công chúa đoàn tụ.