Xuyên Qua 20 Năm Ta Bỗng Trở Thành Thiên Tài

Chương 3: Cảnh Hoàn Lâm



Cúi xuống nhìn bộ y phục rách nát tả tơi trên người mình, hắn không khỏi thở dài, bộ y phục bị thiên lôi đánh không nhìn ra dạng này là y phục của Vân Trạch Tông phát cho ngoại môn đệ tử, chỉ phát duy nhất cho mỗi người hai cái vào mỗi năm, nếu có người muốn thêm chỉ có nước phải bỏ tiền ra mua mà Vân Trạch Tông lại không phải tông môn phái bình thường gì vì thế mà y phục cho ngoại môn đệ tử có giá không hề nhỏ.

Cố Trạc Phong tuy đã ở Vân Trạch Tông được mười ba năm, nhưng thân là người có giá trị tồn âm cấp thì y phục mà hắn có không trên năm bộ.

Cố Trạc Phong: Ha......Đã xui còn gặp rủi.

Nuối tiếc nhìn bộ y phục bị thiên lôi đánh không ra dạng một lúc hắn cũng đứng dậy, rời khỏi mặt đất, phủi đi những vết bụi đất trên người mình đi rồi hắn mới bắt đầu ngắm nhìn xung quanh.

Vị trí hắn đứng là giữa trung tâm khu rừng sát bên trạch viện ngoại môn đệ tử, còn vì sao hắn biết sao? Không phải do hắn đã vào mà là do nơi này quá nổi tiếng trong tu chân giới, nhất là trong Vân Trạch Tông, là một trong những sơn lâm có độ nguy hiểm cao trong Toàn Chân Quốc, và hơn hết là nơi này khắp nơi đều được đánh dấu bằng những hình thú kì quái được khắc lên những tảng đá lớn.

Cảnh Hoàn Lâm.

Cảnh Hoàn Lâm là tên của khu rừng này, sở dĩ gọi khu rừng này là Cảnh Hoàn Lâm đều vì có lí do hết, vì nơi này nếu có người bước vào liền gặp phải ảo cảnh, ảo cảnh này sẽ khơi mào tham vọng trong con người họ, nhưng nếu có thể vượt qua ảo cảnh, chào đón họ sẽ là những bộ pháp bảo, bảo kiếm có đầy đủ các bậc hạ-trung-thượng hay linh thú cấp cao thậm chí là thần thú, tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ suy diễn của những người bên ngoài mà thôi, thực chất thì ảo cảnh là thật còn sống sót là giả, những người bước vào chỉ có một cái kết chung, đó là "một đi không trở lại" chứ là nói gì có thể toàn thân vô sự không thương thế mà bước ra ngoài với bao nhiêu là pháp bảo, bảo kiến.

Con người không ai là không có tham, sân, si.

Còn vì sao mà hắn ở đây, thì xin khiếu, hắn cũng nào biết đâu. Tỉnh dậy liền là ở trung tâm khu rừng Cảnh Hoàn Lâm trong khi đó lúc hắn chạy trốn thiên lôi là lúc hắn mới bước vào vài bước, làm gì đến nỗi bước vào trong giữa trung tâm khu rừng được, ngoại trừ khả năng là bị ai hoặc thứ gì đó lôi hắn vào.

Cố Trạc Phong đảo mắt nhìn quanh, thấy xung quanh mình vẫn không thay đổi gì liền nổi lên nghi hoặc.

Không phải nói là một khi đã bước vào đây sẽ gặp ảo cảnh sao? Vậy đây là ảo cảnh hay vẫn là thực tại?

Nếu là ảo cảnh vậy không lẽ tham vọng của hắn chỉ đơn giản là cần có một khu rừng đầy rẫy nguy hiểm sao? Hay là trên hơn nữa?

Bỗng từ đằng xa, sâu trong khu rừng một màu đen tối lóe lên một tia sáng, hấp dẫn người ta nổi lên nghi hoặc, muốn bước vào giải mã nghi vấn trong lòng.

Cố Trạc Phong cũng bị tia sáng kia hấp dẫn, hắn nhìn chằm chằm vào tia sáng từ trong bóng tối phát ra không biết nghĩ gì mà rơi vào suy tư một lúc lâu.

"Không lẽ trong chỗ kia mới là tham vọng trong người ta sao? Nghe bảo nghi hoặc nhiều thì sẽ gặp họa vậy nên vào xem chút chắc không sao ha?" Vừa dứt lời hắn liền không nhiều lời liền bước chân vào trong bóng tối chỗ phát ra tia sáng lấp lóe kia.

- -----------hoàn chương 3-----------

Khụ, sau bao lâu không trở lại thì ta đã quay lại rồi ^^