Xuyên Qua 20 Năm Ta Bỗng Trở Thành Thiên Tài

Chương 7: Chương 7: Suối Trường Minh - Lạc Vân Cốc



___________________

Xử lý xong bữa ăn, hắn liền đứng dậy, phủi đi lớp bụi trên người. Như nhận ra thứ gì, mất hắn liếc nhìn sang dòng suối.

Nhìn một hồi, hắn nhíu mày lại nhìn về vật thể lạ nào đó đang trôi dạt theo dòng suối tới chỗ hắn.

Vật thể lạ càng lúc càng tiến gần đến chỗ hắn đứng. Nheo mắt nhìn liền thấy rõ vật thể đó hóa ra là một tiểu hài tử tầm độ mười ba, mười bốn tuổi.

Dòng suối càng lúc càng chảy siết, cuốn theo tiểu hài tử càng lúc càng trôi nhanh theo, Cố Trạc Phong chưa kịp xem rõ diện mạo của hài tử liền vội vã nhảy xuống cứu người.

Làm hắn thấy bất ổn là người hắn đang càng lúc càng bị cuốn theo dòng suối, vùng vẫy trong nước một hồi hắn dần dần chìm xuồng, dần mất đi ý thức.

A, người không cứu được lại tự hại mình. Nhân sinh khổ bức mà. ಠ╭╮ಠ

Cố Trác Phong chớp mắt vài cái, đôi bàn tay đưa lên sờ mặt, véo véo mấy cái.

Đau a, vậy là không phải ta đã chết sao, còn sống.....

Hắn tiếp tục véo mặt đến sưng đỏ, in hằn vết ngón tay ngay mặt mới chịu buông tha cho khuôn mặt đáng thương của hắn. tay quớ quớ sang hai bên liền chạm vào chất vãi mềm mịn, mượt mà.

Xoay đầu sang nhìn liền thấy bên cạnh hắn là tiểu hài tử kia, tiểu hài tử bị hắn chạm phải vẫn không có phản ứng gì, Cố Trạc Phong ngờ ngợ đưa tay lên sờ tim, sờ mũi của tiểu hài tử.

Đang lúc muốn lay lay từ bên ngoài liền bước vào một người thiếu nữ.

- Ngươi khỏi lo, nhóc con đó không có sao đâu, vẫn sống chỉ là ngâm trong nước thời gian lâu có hơi sốt nên chưa tỉnh thôi, qua độ tối mai chắc sẽ tỉnh lại.

Nghe nàng nói vậy, Cố Trạc Phong cũng dừng lại động tác của bản thân. nhìn nàng, là một thiếu nữ xinh đẹp a, da trắng mịn, đôi mắt hạnh, môi hồng răng trắng xuyên trên mình bộ y phục màu lục, trên tay nàng còn đang bưng một khay đồ.

Nàng bưng khay đồ bước tới chỗ hắn, đến cạnh bàn liền đặt khay đồ xuống, nhìn hắn nói.

- Người nên để ý hiện tại là ngươi, không biết là ngươi bị làm sao, cơ mà chắc hẳn lúc trôi dạt theo Suối Trường Minh ngươi có va phải vật sắc nhọn gì đi, ngươi xem xem, vết thương bên sườn eo ngươi kìa, nó không hẳn là dài đâu nên không cần quá lo, cơ mà nó lại nguy hiểm đến mạng người đấy.

Nàng nói xong rồi chỉ tay vào sườn eo của hắn, Cố Trạc Phong cúi xuống nhìn thấy eo bị bó lại bởi vải bố trắng, giờ mới thấy đau a.

- Cảm ơn cô nương, cho hỏi nơi đây là đâu vậy, mà suối Trường Minh lại là nơi nào?

Đang cuối xuống sắp xếp lại đồ vật trên khay, nghe nói vậy nàng khựng lại rồi nghĩ nghĩ nói.

- Nơi đây là Lạc Vân Vốc, chỉ cần dọc theo suối Trường minh đi một lúc là thấy, chỉ là nơi đây bị bao phủ bởi vạn dặm hoa đào nên ít có người biết đến nơi đây. Còn suối Trường Minh là thánh địa nơi đây, tuy nhiên lại không ai dám tiến tới chỉ vì nơi đây có vô vàn nguy hiểm, nhiều tu tiên giả đã phải bỏ mạng nơi đây, phải nói đến là còn một thánh phẩm thần khí đương lúc cũng bị dạt vào con suối Trường Minh này. Đây cũng là một trong những lý do khiến cho nơi đây ít khi có người bước vào thậm trí là không có ai biết đến.

Nói đến đây, nàng liền cười nhìn hắn, đứng thẳng lưng lên.

- Nói như vậy, hai người các ngươi liền là những người may mắn còn sống sót đấy, còn là trôi dạt theo suối Trường Minh nữa.

May mắn a....Cuộc đời hắn có gắn liền với hai chữ "may mắn" bao giờ à? Thậm trí là đến sự hiện diện cũng không có mấy ai biết trong khi hắn cứ lông nhông đi ra đi vào...

Nghĩ đến đây hắn bỗng khựng lại, chớp hạ đôi mắt nhìn nàng, kinh nghi mở miệng.

- Cô nương nhìn thấy ta sao...?

Nàng ta nhìn hắn, ánh mắt mang theo phần như nhìn kẻ điên, rồi lại nhìn kỹ hắn.

- Ngươi có phải bị va vào đâu dẫn đến đầu óc có vấn đề không thế, sao ta lại không thấy ngươi được cơ chứ, mắt ta lại đâu có bị mù đâu cơ chứ.

Thật sự có thể nhìn thấy hắn...thật sự...ô...ô...cảm động muốn khóc a, không được, nam nhi đại trượng phu không thể cứ như vậy mà khóc, quá là mất mặt.

- Khụ, cô nương không cần để ý, ta chỉ là muốn đùa cô nương chút thôi ấy mà.- Ai biết được cô lại nhìn ta với ánh mắt đó đâu.

- Mà chưa biết danh xưng cô nương như nào?

- Ta họ Trần tên Mạt Liên, Trần Mạt Liên. Nếu ngươi không chê có thể gọi ta là Mạc Liên.

Nói xong họ tên mình ra, Trần Mạt Liên nhấc lên tấm vải trắng, nhìn nhắn nhấc cằm ra hiệu.

- Tháo bỏ vãi bố kia xuống cho ta xử lý vết thương băng bó lại.

Nghe theo lời nàng, Cố Trạc Phong cúi xuống cặm cụi tháo đi lớp vải quấn quanh eo xuống, tháo đi lớp vải hắn mới biết vết thương 'Không hẳn là dài' trong lời Trần Mạt Liên nói kia nó nặng thế nào, miệng vết thương loét ra như bị đâm bởi một vật sắc bén nhọn mang trên mình kịch độc chết người, vết thương không còn chảy máu nữa mà thay vào đó rỉ ra các chất màu đen hôi thối.

Này là hắn đã va phải vật nào mới tạo ra vết thương kinh khủng thế này đây, nhìn nó như sắp bị hoại tử tới nơi vậy. Vết thương thảm đến mức hắn không nỡ nhìn thẳng mà phải nhắm mắt lại thầm than.

Trần Mạt Linh thấy hắn như vậy liền cười ra tiếng.

- Haha, ngươi không phải lo vấn đề vết thương này đâu, Viên Lão đã xử lý nó cẩn thận với kê thuốc cho ngươi rồi, máu màu đen đó chỉ là độ tố thôi.

Nàng cầm trong tay bình sứ nhỏ, lại chỗ hắn, đem nước trong đó đổ vào miệng vết thương rồi cầm miếng vải bố bao lại.

Xong xuôi hết, nàng liền vỗ tay. Cúi người cầm lên một bình khác, để ngay bàn.

- Xong rồi đấy, vết thương của ngươi xử lý xong rồi, lọ thuốc này ta để nó ở đây, chút nữa tầm nữa canh giờ đem cho nhóc kia uống đấy.

Cố Trạc Phong sờ sờ miếng vải được buộc chặt ngay eo, gật gật gù gù ý chỉ bản thân đã biết.

- Vậy thôi, xong việc với các ngươi rồi giờ ta còn phải đi giúp Viên lão đi hái thuốc nữa, ngươi nằm nghỉ chút đi, ta đi trước.

- Ồ, gặp lại cô sau.

______________Hoàn Chương 7_______

Hịc, chăm quá mà, 2-3 tháng chưa ra rồi ┐(´ー`)┌

Không biết các cục cưng còn nhớ ta không nữa (@´_`@)