Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 115: Mộng Kỳ phu nhân



Lê Hữu Quân nghe nàng ta nói, chân mày càng lúc càng ngíu chặt hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần.

"Những năm qua ngươi đã đi đâu?"

Lã Mộng Kỳ là nhị tiểu thư phủ đại tướng quân trấn thủ biên cương Tây Bắc, phụ thân nàng là Lã Văn Sĩ đại tướng quân tài ba, dũng mãnh, cương trực, thiện chiến, trung thành của Đại Nam.

Năm đó, khi Lê Hữu Quân lần đầu cầm quân đánh trận, đã được người này chỉ dạy và trợ giúp rất nhiều.

Lã Văn Sĩ là một người cương trực, thẳng thắn. Lê Hữu Quân rất tôn trọng ông ta. Trong một trận chiến, Lã Văn Sĩ còn không tiếc thân mình mà chắn một mũi tên, cứu Lê Hữu Quân một mạng.

Sau này, khi một nhà lớn bé trong một đêm bị thảm sát, Lê Hữu Quân chạy tới thì chỉ còn Lã Văn Sĩ đang thoi thóp những hơi thở cuối cùng. Ông ta ở lúc ấy, chỉ kịp nhờ Lê Hữu Quân tìm và chiếu cố nữ nhi của mình rồi tắt thở.

Lã Mộng Kỳ vào hai hôm trước đó, không biết vì lý do gì đã rời nhà đi nên may mắn đã tránh thoát được một kiếp. Về sau Lê Hữu Quân đã đi tìm nàng ta rất lâu, nhưng một chút tin tức cũng không có. Bây giờ người lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này khiến hắn cảm thấy không thỏa đáng.

Lã Mộng Kỳ mãi một hồi lâu mới đáp lời.

"Ta năm đó rời nhà đi mười ngày thì nhận được tin ở nhà xảy ra chuyện, do quá sợ hãi nên tự một mình trốn đi biệt tích... Nhưng không hiểu sao hành tung vẫn bị lộ, bị người ta đuổi giết.Cuối cùng thì ra nông nỗi này đây..."

Lê Hữu Quân nhìn nàng ta một cái thật sâu, đến khi Lã Mộng Kỳ cảm thấy da đầu mình tê dại đi, hắn mới chậm rãi nói.

"Vì sao khi đó ngươi không tới tìm ta..."

"Muội... Muội sợ..."

Lê Hữu Quân khẽ nhắm mắt, thở dài một tiếng, phất tay, nói.

"Thôi... Nếu ngươi đã tìm đến đây thì ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chiếu cố, bảo vệ an toàn cho ngươi. Ở phía Đông thành ta có một căn nhà, ngươi trước mắt đến đó ở đi..."

Lê Hữu Quân nói xong, cũng không để ý đến Lã Mộng Kỳ có đồng ý hay không liền phất tay, xoay người rời đi.

Lã Mộng Kỳ nhìn theo bóng lừng cao ngất của Lê Hữu Quân, môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt mang theo một tia không cam lòng.

Lê Hữu Quân đi ra bên ngoài liền phân phó.

"Chuyện liên quan đến Lã Mộng Kỳ, trước mắt đừng để vương phi biết được, tránh cho nàng ấy suy nghĩ lung tung..."

"Vâng..."

Mấy người Huỳnh Minh liếc nhau một cái, khẽ vâng một tiếng.

Lê Hữu Quân thấy vậy lại nói tiếp.

"Ở Đông thành ta có một căn nhà, trước mắt sắp xếp cho nàng ta ở đó. Đường Y cũng tới đó trị bệnh cho nàng ta. Nếu cần trợ giúp có thể đi tìm Đường Yên, nhưng phải nói nàng giữ mồm giữ miệng thật tốt, đừng để vương phi biết chuyện. Chờ ngươi chữa khỏi cho nàng ta, ta sẽ có sắp xếp sau..."

"Vâng..."

Lê Hữu Quân sắp xếp xong hết thảy tự mình trở về, trong lòng cũng có chút lo lắng không yên.

Mấy ngày sau đó Lã Mộng Kỳ giải độc quá đau đớn, một hai sống chết muốn gặp Lê Hữu Quân. Hắn không thể làm gì khác là ngày ngày phải chạy tới Đông thành động viên nàng ta cố gắng.

Đường Y một mình không thể đối phó chỉ đành nhờ Đường Yên giúp một tay. Đường Yên nghe chuyện thì trợn mắt, nói.

"Vương gia đây là muốn kim ốc tàng kiều hay sao? Ta không giúp..."

Đường Y méo mặt, nói.

"Sư muội đừng nóng, có gì từ từ nói..."

Đường Yên giận đến nghiến răng nói.

"Có gì để nói..."

Đường Y xoa xoa tay, cười nói.

"Đây là nữ nhi của Lã Văn Sĩ đại tướng quân, chúng ta cho dù không thích nàng thì cũng phải cứu..."

Đường Yên dậm chân, nói.

"Lã Văn Sĩ đại tướng quân sao có thể sinh ra một cái nữ nhi đáng ghét như vậy chứ..."

"Được rồi, được rồi, hạ hỏa, hạ hỏa... Năm đó không phải muội cũng rất thích cô nương đó sao?"

Đường Y hề hề quạt quạt tay bên cạnh. Đường Yên, nói.

Đường Yên hung hăng lườm hắn một cái, xoay người rời đi.

Hà Bảo Ngân dạo gần đây cảm thấy trong người mệt mỏi, chán ăn lại thèm ngủ, nguyệt sự tháng này lại bị trễ liền muốn tìm Đường Yên xem mạch, nhưng cả ngày cũng không có thấy người đâu, nàng khó hiểu tìm Dương Nhung hỏi.

"Mấy hôm nay sao không có thấy Đường Yên tỷ tỷ..."

Dương Nhung cười, nói.

"Mấy ngày trước Đường Y tiên sinh tìm Đường Yên tỷ nhờ giúp đỡ, nghe nói là có một người bị trúng độc rất nặng, một mình ngài ấy không đối phó được..."

"À..."

Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu một cái, lại với tay lấy một quả quýt, lột vỏ ăn. Dạo gần đây Lê Hữu Quân cũng luôn bận rộn, nàng có hỏi thì hắn chỉ trả lời là trong quân có việc, không biết có liên quan đến người bị trúng độc kia hay không.

Tự nhiên Hà Bảo Ngân lại có cảm giác bất an, khẽ thở dài một tiếng.

Ngày hôm sau, Hà Bảo Ngân đang dùng điểm tâm, bên ngoài có tiếng ồn ào truyền tới. Nàng hơi nhíu mày, buông bát, đi ra nhìn.

Trước cổng có một nữ tử đang khóc lóc, cầu xin trước mặt quản gia. Hà Bảo Ngân đi tới gần, lúc này mới nghe ra là bọn họ nói cái gì.

"Cầu xin ông cho ta gặp vương gia..."

Quản gia lạnh lùng, đúng quy củ, nói.

"Đây là vương phủ, không có sự đồng ý của vương gia, vương phi, bất cứ kẻ nào cũng không được vào... Chờ ta cho người đi bẩm báo vương phi một tiếng, nếu vương phi đồng ý, ta mới dám cho ngươi vào..."

Nữ tử kia nghe ông ta nói như vậy, vội vàng nói.

"Là vương gia nói, nếu chúng ta có chuyện liền tới tìm ngài ấy..."

Quản gia nhìn nữ tử, nói.

"Vương gia sáng sớm đã lên triều, không có ở phủ..."

Nguyễn Hải Yến vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn nữ tử, khẽ cười, lên tiếng.

"Ngươi nói là vương gia nhà chúng ta, bảo với chủ tử nhà các người có việc thì đến tìm ngài ấy, vậy ngươi có gì để chúng ta tin lời ngươi nói không?"

Nữ tử gật đầu, từ trong người móc ra một khối ngọc bội. Quản gia nhìn thấy ngọc bội giật mình, hỏi.

"Ngươi từ đâu có thứ này?"

Nữ tử kia đưa tay quệt ngang nước mắt, nói.

"Đây là vương gia đưa cho phu nhân chúng ta, nói nếu có việc thì mang tới tìm ngài ấy..."

Quản gia nghe đến hai từ phu nhân đã cảm thấy không đúng, nhưng vẫn nói.

"Hiện tại vương gia thực sự không có ở trong phủ. Trong phủ do vương phi làm chủ..."

Hà Bảo Ngân nghe nhắc đến mình, lúc này mới lên tiếng.

"Có chuyện gì?"

Quản gia thấy Hà Bảo Ngân đến, khẽ thở ra một hơi, nói.

"Bẩm vương phi, có vị cô nương này, ở đây một hai muốn tìm vương gia..."

Nữ tử kia nhìn thấy Hà Bảo Ngân, tròng mắt khẽ đảo quanh một vòng, nói.

"Khởi bẩm vương phi, nô tỳ là Thải Vi, nha hoàn hầu hạ bên người Mộng Kỳ phu nhân... Mộng Kỳ phu nhân hôm nay được Đường Y tiên sinh xem mạch, chuẩn cơ thể có tin vui, phu nhân quá vui mừng, sai nô tỳ đến mời vương gia đi qua một chuyến. Phu nhân nhà nô tỳ, một hôm không được gặp vương gia đều ăn không nổi cơm, Đường Y tiên sinh nói như vậy không tốt, nên nô tỳ mới phải náo động như vậy ạ..."

Hà Bảo Ngân có chút không tin vào tai mình, lại nhìn đến miếng ngọc bội mà Thải Vi đang cầm, đó chính là ngọc bội mà Lê Hữu Quân vẫn luôn mang theo bên mình, ngọc bội của hoàng tộc, thể hiện cho thân phận của hắn.

Nguyễn Hải Yến nhìn biểu hiện của Hà Bảo Ngân, vui vẻ che miệng cười, nói.

"Bảo sao dạo này vương gia đi sớm về khuya, có khi còn ngủ ở bên ngoài, hóa ra là có Mộng Kỳ phu nhân... Hiện tại ngay cả tin vui cũng đã có rồi, không biết bao giờ thì nghênh người vào cửa đây?"

Thải Vi nghe Nguyễn Hải Yến nói thì cũng vui vẻ trả lời.

"Mấy ngày trước nô tỳ hầu hạ, có nghe vương gia nói, Vương gia đang sắp xếp chút việc, rất nhanh sẽ đón phu nhân nhà nô tỳ vào phủ thôi."

"Ăn nói hàm hồ..."

Dương Thu tức giận quát lên, ánh mắt săc như đao nhìn Thải Vi.

Thải Vi hơi run lên một cái, đầu hơi cúi xuống. Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta một cái, nói.

"Ngươi dẫn đường đi, ta tới gặp phu nhân nhà các ngươi một chút..."

Thải Vi vội vàng lắc đầu.

"Không được, chưa có lệnh của vương gia, nô tỳ không thể tùy tiện đưa người lạ tới gặp phu nhân được..."

Nguyễn Hải Yến che miệng cười, khuyên.

"Ngươi ngốc sao. Đây là vương phi, là thê tử kết tóc với vương gia, nào có phải người ngoài. Phu nhân nhà ngươi muốn vào phủ, còn phải quỳ gối, kính trà cho nàng mới có thể vào nha..."

Thải Vi cúi đầu, suy nghĩ một chút mới nói.

"Được ạ..."

Hà Bảo Ngân ý vị nhìn Nguyễn Hải Yến một cái, nhưng cũng lười so đo với nàng ta.

"Đi thôi..."

Xe ngựa rất nhanh đã dừng trước một biệt viện. Nhìn qua bên ngoài rất trang nhã, thể hiện người sống ở bên trong rất có khiếu thẩm mỹ.

Thải Vi dẫn đường đưa Hà Bảo Ngân đến chính viện, dưới dàn nho, một nữ tử dung mạo như hoa đang ngồi ở đó.

Thấy người tới, Lã Mộng Kỳ hơi ngạc nhiên nhìn, chỉ là trong ánh mắt xẹt qua một tia đắc ý không thể bắt được. Nàng ta nhìn Thải Vi, nói.

"Thải Vi, đây là?"

Thải Vi rối rắm, nhỏ giọng, nói.

"Phu nhân, đây là Khánh vương phi và..."

Thải Vi có chút ngượng ngùng nhìn Nguyễn Hải Yến, không biết nên giới thiệu nàng ta như thế nào...

Nguyễn Hải Yến hung hăng lườm nàng ta một cái, nói.

"Cứ gọi ta là Hải Yến di nương..."

Lã Mộng Kỳ khẽ mỉm cười, quy củ mà hướng Hà Bảo Ngân hành lễ.

"Thiếp thân tham kiến vương phi..."

Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu, cũng không nói nàng ta đứng dậy, tự mình đi tới bàn trà, ngồi xuống.

Lã Mộng Kỳ thấy nàng như vậy, tự mình đứng lên, đang muốn đi tới ngồi xuống, thì Dương Nhung đã trừng mắt quát.

"Vương phi chưa miễn lễ, ngươi sao dám đứng lên, không biết quy củ hay sao?"

"Ta..."

Lã Mộng Kỳ lúng túng, hai tay nắm chặt. Thải Vi nhìn chủ nhân chịu ấm ức, vội vàng lên tiếng.

"Vương gia còn không có bắt phu nhân nhà chúng ta hành lễ bao giờ đâu..."

Hà Bảo Ngân khẽ cong khóe môi.

"Đấy là vương gia, còn ta là vương phi... hắn miễn cho nàng ta, nhưng ta thì không. Nếu ngươi có ý kiến với quy củ thì cứ việc đánh trống, kêu oan với thánh thượng, bảo ngài ấy sửa..."

Thải Vi còn muốn nói, Lã Mộng Kỳ vội níu nàng lại, khẽ lắc đầu. Sau đó lại một lần nữa hành lễ với Hà Bảo Ngân.

(còn tiếp)