Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 116: Biến cố đau lòng



Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta, tay gõ gõ nhẹ trên mặt bàn, nói.

"Ngươi và vương gia quen nhau đã lâu?"

Lã Mộng Kỳ mím môi, gật đầu. Hà Bảo Ngân cười như không cười, nhìn gương mặt của nàng ta, lại khẽ vuốt nhẹ má mình.

"Chúng ta cũng khá giống nhau đấy chứ nhỉ..."

Lã Mộng Kỳ cúi đầu yên lặng không trả lời. Hà Bảo Ngân phất tay.

"Đứng lên đi..."

"Đa tạ vương phi..."

Lã Mộng Kỳ hô nhẹ một tiếng, đứng thẳng người lên. Hà Bảo Ngân nhìn qua nàng ta một lượt, nói.

"Thân thể ngươi nhìn không được khỏe?"

Lã Mộng Kỳ gật đầu.

"Đa tạ vương phi quan tâm, ta bị người hạ độc, cũng may nhờ có Quân ca... ca... à... vương...vương gia chiếu cố, nên đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ..."

"Ừm... Nhìn thấy tình cảm của ngươi và vương gia rất tốt."

Lã Mộng Kỳ nhẹ gật đầu, ánh mắt như tràn ra muôn vàn ôn nhu, nhỏ giọng đáp.

"Ta cùng vương gia, cũng được xem như thanh mai trúc mã đi. Khi ta gặp huynh ấy, vừa gặp đã thích, huynh ấy rất tốt, quan tâm ta, dạy ta cưỡi ngựa, còn mang ta đi săn..."

Hà Bảo Ngân cười lên một tiếng, gật đầu.

"Tình cảm tốt như vậy, vì sao hai người lại chia xa..."

Lã Mộng Kỳ khẽ cụp mắt, nhỏ giọng, nước mắt trong một giây đã rơi xuống.

"Cả nhà ta bị kẻ xấu hãm hại, ta bị người ta đuổi giết phải trốn chui, trốn lủi, không dám làm liên lụy đến huynh ấy..."

Nàng ta hơi ngừng lại, nấc lên một tiếng, thấy Hà Bảo Ngân đang chờ nghe, lại nói tiếp.

"Nếu không phải ta vô tình biết được, bao nhiêu năm qua huynh ấy vẫn luôn kiên trì, chưa từng từ bỏ tìm kiếm ta, có lẽ ta đã không xuất hiện ở đây..."

"Bịch bịch..."

Lã Mộng Kỳ còn chưa có nói xong, đã bị một tràng âm thanh dồn dập truyền đến cắt ngang lời nói.

Đường Yên cùng Đường Y hốt hoảng chạy tới. Khi nhìn thấy Hà Bảo Ngân ngồi ở đó, đầu óc họ như dừng mọi hoạt động, cảm thấy chính mình xong rồi...

"Vương... vương phi..."

Hà Bảo Ngân nhìn hai người họ một cái, chưa kịp nói gì, thì lại thấy Huỳnh Kha cùng cũng Huỳnh Minh hấp tấp chạy tới.

"Vương phi..."

"Vương..."

Hà Bảo Ngân bình tĩnh nhìn qua bọn họ, đứng lên, nói.

"Vương gia coi trọng Mộng Kỳ phu nhân như vậy, các người chăm sóc, bảo vệ nàng cho tốt..."

Nàng nói xong liền xoay người rời đi. Bốn người Đường Yên ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.

"Aaaa... Phu nhân..."

Lã Mộng Kỳ đúng này ngất xỉu. Bốn người không dám chậm trễ, vội vàng mang người đi vào trong.

Bên ngoài, Nguyễn Hải Yến bị Hà Bảo Ngân đuổi đi về trước, còn nàng tự mình lên một chiếc xe ngựa khác, đánh tới một góc khuất, ở đó nhìn về hướng cửa của biệt viện kia.

Lê Hữu Quân vừa tan triều đã nhận được tin tức ám vệ truyền tới, khuôn mặt trắng bạch, trong lòng bất an, vội vàng thúc ngựa chạy tới.

Hà Bảo Ngân nhìn hắn hốt hoảng đi vào trong nhà như vậy, cả người lạnh đi.

"Chúng ta hồi phủ..."

Dương Nhung và Dương Thu nhìn nhau, không biết nói gì, chỉ vâng một tiếng.

Hà Bảo Ngân trở về vương phủ, một mình ngồi trước gương thẫn thờ, trong lòng luôn tự nhủ phải chờ Lê Hữu Quân trở về để hỏi hắn cho rõ ràng, không nên nghi thần nghi quỷ.

Nhưng nàng càng chờ, càng không thấy người đâu. Đêm đã khuya, gió lạnh thổi vào làm ngọn lửa khẽ lay động, lòng Hà Bảo Ngân cũng theo cơn gió mà từng chút, từng chút lạnh đi.

"Cạch..."

Tiếng động nho nhỏ vang lên, Hà Bảo Ngân nhìn qua nhưng không thấy có gì, qua một lúc, nàng cảm thấy mệt mỏi, đi lên giường nằm xuống, thiếp đi.

Đêm khuya phòng ngủ chính viện một ngọn lửa nóng bốc lên ngùn ngụt, nhanh chóng bao trọn căn phòng.

Toàn bộ vương phủ nhốn nháo hô hoán.

"Mau... Mau dập lửa... Mau lên... Mau lên..."

"Dập lửa..."

"Người đâu... Nước..."

"Vương phi..."

"Vương phi còn ở trong đó..."

Quản gia nhìn ngọn lửa, gấp gáp đến nhũn cả tay chân. Nhìn ngọn lửa càng lúc càng cháy lớn, ông ta gào hét, chỉ huy đến khản cả giọng.

Bên trong Dường Nhung cùng Dương Thu dội ướt hết người cố sức lao vào ngọn lửa tìm Hà Bảo Ngân.

"Khụ khu... Hà Bảo Ngân bị khói làm cho sặc tỉnh. Đang không biết chuyện gì xảy ra thì bụng truyền đến từng cơn đau, khiến nàng càng hoảng loạn...

"Tiểu thư..."

"Vương phi..."

Lúc này nàng nghe thấy tiếng của Dương Nhung và Dương Thu. Hà Bảo Ngân cố nén cơn đâu, cùng cảm giác ngạt thở, hô lên.

"Ở đây..."

Khi Dương Nhung cùng Dương Thu cố hết sức cứu được Hà Bảo Ngân đi ra. Vừa ra đến bên ngoài, dưới ánh sáng của ngọn lửa, cả người Hà Bảo Ngân toàn là máu hiện ra trươc mắt bọn họ, làm cho mấy người còn chưa kịp thở ra vì cứu được người, lại một lần nữa run lên, hoảng hốt.

Quản gia vội vàng ra lệnh cho một người ở bên cạnh.

"Mau... Mau đi tìm Vương gia, Đường Y, Đường Yên..."

Dương Nhung nghe quản gia quát thì hồi thần, nói.

"Đến ngõ Bản, thành Đông..."

Quản gia gật đầu, nói địa chỉ cho người kia. Người kia nhận mệnh nhanh chóng chạy đi.

Lúc này ngọn lửa đã được khống chế, không thể lan rộng ra xung quanh được nữa.

Hà Bảo Ngân được sắp xếp đến một viện cách đó rất xa, không lo lửa sẽ lan đến, trong lúc cấp bách, hai đại phu của Hồng Yến Cốc đã chạy tới trước, sau khi bắt mạch, cho Hà Bảo Ngân chỉ khẽ thở dài, nói.

"Vương phi tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, nhưng hài tử không giữ được, cộng thêm bị kinh hãi và xuất huyết nhiều, phổi còn bị ngạt, thương tổn thân thể rất lớn, cần phải cẩn thận điều dưỡng trong thời gian dài..."

Dương Nhung khẽ gật đầu, Dương Thu nước mắt tuôn rơi nhìn chủ tử nằm trên giường, đưa tay nhận lấy đơn thuốc, đi bốc thuốc.

Dương Thu nhìn đại phu như có chuyện muốn nói lại thôi, lo lắng hỏi.

"Còn có chuyện gì đại phu chưa nói hay sao?"

Đại phu có chút rối rắm.

"Chuyện này..."

Hà Bảo Ngân lúc này cũng đã tỉnh, nhìn đại phu, nói.

"Có gì ngươi cứ nói đi..."

Đại phu nhìn nàng, thở dài.

"Thân thể của vương phi bị thương tổn rất lớn, sợ rằng... sợ rằng... Về sau rất khó có thai..."

"Ừm..."

Hà Bảo Ngân nghe đại phu nói, nhàn nhạt ừ một tiếng, tay vô thức nhẹ nhàng sờ lên bụng mình.

Lúc này người được sai đi tìm Lê Hữu Quân và hai sư huynh muội Đường Y đã trở lại, hắn ngập ngừng nhìn Hà Bảo Ngân, nhỏ giọng bẩm báo.

"Khởi bẩm vương phi, nô tài đã qua bên kia, nhưng bị chặn ở bên ngoài cửa, thủ vệ không cho nô tài vào, bọn họ nói là vương gia có lệnh không kẻ nào được làm phiền vương gia và phu nhân nghỉ ngơi, có chuyện gì, chờ ngày mai sẽ giải quyết..."

Dương Nhung tức giận đứng lên, xông ra bên bên, đi thẳng tới Đông thành, dùng khinh công nhảy tường đi vào. Nàng nhớ đường đi tới thẳng phòng ngủ chính, nhưng khi đến nơi, nhìn hai hình bóng đang cuốn quýt nhau qua cánh cửa ở kia, chân nàng lại như đổ chì ở đó.

Lần đầu tiên kể từ khi phụ mẫu qua đời, Dương Nhung rơi nước mắt. Nàng thẫn thờ xoay người rời đi.

Hà Bảo Ngân nhìn thấy Dương Nhung quay trở về, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.

Dương Nhung cho tất cả người hầu đi xuống, nàng nhìn chủ tử nhà mình, nói.

"Tiểu thư..."

Hà Bảo Ngân nhìn nàng, khẽ lắc đầu.

"Không đáng..."

Hà Bảo Ngân tỉnh dậy cũng đã là giờ thìn ngày hôm sau, chưa mở mắt ra mà nàng đã thấy toàn thân vẫn đau ê ẩm, nhưng chỗ đau nhất, là bụng và ngực hô hấp khó khăn.

Lý Thu Huyền ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn nàng.

"Mẫu thân..."

"Ừm..."

"Mẫu thân..."

Hà Bảo Ngân uất nghẹn từ đêm hôm qua, tới giờ phút này khi nhìn thấy mẫu thân, mọi sự uất ức đó như hóa thành nước mắt trào ra bên ngoài.

"Huhu..."

Nàng khóc đến tê tâm liệt phế, Lý Thu Huyền lẳng lặng ôm nữ nhi vào trong ngực, nước mắt cũng nghẹn ngào.

Lê Hữu Quân đứng ở bên ngoài. nhìn cảnh tượng này, ngực như bị ai bóp nát.

Hà Bảo Ngân khóc một hồi lâu mới dừng lại, Lý Thu Huyền giúp nàng lau mặt. Lê Hữu Quân lúc này mới mang theo mấy người Đường Y tiến vào.

"Nhạc mẫu... Phu nhân..."

Hà Bảo Ngân ngước mắt nhìn hắn một cái, hai từ phu nhân này, nàng nghe vào thật chói tai biết bao.

Lý Thu Huyền cẩn thận đứng lên hành lễ với hắn.

"Tham kiến vương gia..."

Hà Bảo Ngân cũng lãnh đạm nhìn qua, nói.

"Vương gia thứ lỗi, ta thân thể suy nhược không tiện hành lễ..."

Lê Hữu Quân tay nắm chặt, nói.

"Thân thể nàng không khỏe, trước tiên hãy để cho Đường Y và Đường Yên bắt mạch đã."

Hà Bảo Ngân khẽ lắc đầu.

"Không dám làm phiền người của vương gia... Ngài vẫn nên để họ trở về phục mệnh, chăm sóc phu nhân thì hơn..."

Lê Hữu Quân sắc mặt khẽ trầm xuống, nói.

"Tất cả đi ra ngoài, ta có chuyện cần nói riêng cùng vương phi..."

Mấy người Đường Y khẽ đáp ứng một tiếng rồi lui ra. Lý Thu Huyến đưa mắt nhìn Hà Bảo Ngân, thấy nàng gật đầu thì mới đi ra.

Chờ mọi người đã đi hết, Lê Hữu Quân mới cẩn thận tiến đến bên giường, nhỏ giọng.

"Ta..."

Lê Hữu Quân vừa muốn nói, Hà Bảo Ngân đã giơ tay lên làm động tác bảo hắn dừng lại.

Hà Bảo Ngân nhìn vào xa xăm, khuôn mặt không một chút cảm xúc.

Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt ve, nói.

"Vương gia, người biết không, nơi đây cách mấy tiếng trước còn có một sinh linh nhỏ bé. Vậy mà bây giờ đã không còn gì nữa rồi, hài tử cứ như vậy mà đi rồi..."

Hà Bảo Ngân đau lòng quá, dù sao nó cũng là máu mủ của nàng. Nó chỉ mới đến thôi mà, sao lại nói đi là đi chứ!

Trước khi ngất trong biển lửa đó, nàng đã có cảm giác không đúng rồi, máu nhiều như vậy Hà Bảo Ngân cũng có thể hiểu là gì. Nhưng khi tỉnh dậy, nhìn thấy đại phu nàng chỉ cầu mong mọi chuyện chỉ là mơ, cầu mong tia hy vọng cuối cùng sẽ thành hiện thực, nhưng không, mọi chuyện đã không thể cứu vãn. Con của nàng đã không còn.

Là tại nàng, nàng có lỗi. Chính nàng đã nghi ngờ mình mang thai vậy mà còn không biết giữ gìn, chính là tại nàng quá ngu, chính nàng đã không bảo vệ được con mình.

(còn tiếp)