Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 26: Không để yên



Cuối cùng thì La Tiểu Vi phải đền, không đền không được, cô ả sợ chuyện đến tai của đội trưởng.

Sau đó, vào buổi làm việc kế tiếp, Dương Gia Nghi thấy cô ả và Đỗ Trung nhỏ giọng xì xầm với nhau.

Lại qua một lúc thì Đỗ Trung móc tiền từ túi ra nhét vào tay của La Tiểu Vi.

Dương Gia Nghi thở dài. Nào là làm việc giúp, nào là cho tiền, Đỗ Trung mà muốn thì La Tiểu Vi chẳng thể thoát khỏi hắn ta được. Cô ả đã bước cả hai chân vào bẫy rồi.

Đến cuối ngày hôm ấy, Dương Gia Nghi hoàn thành xuất sắc phần công việc của mình, lần đầu nhận được mười công điểm trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thái Hồng Loan và Đoàn Trọng.

Về đến nhà, cô chuẩn bị đi nấu nước nóng để tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Dương Gia Nghi cứ nghĩ là thím Lan. Cô ra tới cổng, chuẩn bị mở cửa thì chợt phát hiện bản thân có thể nhìn xuyên qua cửa gỗ.

Mắt cô trợn tròn: "Bé Ba! Bé Ba! Sao lại thế này?"

3333 cũng giật mình không kém: "Cô đợi một chút nha."

Hệ thống nhanh chóng rà soát khắp người của Dương Gia Nghi rồi kết luận: "Chúc mừng ký chủ, cô đã thức tỉnh tinh thần lực."

Ở tương lai, đối với sinh vật có trí khôn thì có hai thứ là quan trọng nhất. Một là dị năng còn thứ còn lại chính là tinh thần lực. Tinh thần lực giúp họ không cần dùng mắt mà vẫn có thể quan sát sự vật trong phạm vi nhất định. Trong nhiều trường hợp, tinh thần lực có thể hoá thành vũ khí bí mật để công kích não bộ của đối thủ, giết người trong vô hình.

"Nhưng ký chủ đừng vui mừng quá sớm, theo tôi rà soát và phân tích thì tinh thần lực của cô đã bị quy tắc áp chế, chỉ có thể nhìn xuyên thấu chứ không hề có tính sát thương."

Dương Gia Nghi mừng rỡ, đôi mắt của cô cong lên thành hình trăng non: "Không có tính sát thương cũng không sao, chỉ cần có thể nhìn xuyên thấu thì đã tốt quá rồi."

Cô không tham lam đâu, thật đó.

Dương Gia Nghi lùi lại. Cô không mở cửa mà thử tới thử lui vài lần sau đó tổng kết: tinh thần lực chỉ có tác dụng trong vòng bán kính năm mét.

Hơi ngắn nha.

La Tiểu Vi đợi một hồi không thấy ai mở cửa, cô ả bực bội nhưng vẫn bám riết không tha.

Tiếng đập cửa dồn dập như đang xảy ra chuyện gì gấp lắm.

Dương Gia Nghi cau mày, mở cửa.

"Có chuyện gì không?"

La Tiểu Vi nở một nụ cười thật thân thiết: "Gia Nghi à, chúng ta vào trong rồi nói nhé?"

Đoạn, cô ả vươn tay muốn đẩy cánh cửa để mở rộng hơn, đồng thời lắc mình chuẩn bị chen vào trong.

Dương Gia Nghi không biết cô ta muốn làm gì, nhưng cô biết mình không thể để La Tiểu Vi nghênh ngang vào nhà như vậy.

Cô gái này không phải là nhân vật thiện lành gì đâu.

Một tay Dương Gia Nghi dùng sức giữ chặt cánh cửa gỗ, tay còn lại cô đặt lên vai La Tiểu Vi, chống cho cô ta không thể tiến thêm một chút nào nữa.

"Có gì thì nói ở đây đi ạ."

Ánh mắt La Tiểu Vi loé lên ánh sáng giận dữ. Cô ả cụp mi xuống, lúc mở mắt ra thì đôi mắt đã trở về vẻ hiền hoà như lúc đầu.

"Em ở một mình có buồn không?"

"Dạ không ạ."

"Thế em ở một mình có bất tiện không?"

"Dạ không ạ."

"À, ừm, không à, em có cần người ở chung không? Nếu không thì chị dọn qua ở cùng cho có chị có em nhé!"

"Dạ không cần ạ, em ở một mình được rồi."

Nụ cười trên gương mặt của La Tiểu Vi cứng đờ. Cô ả khá bực bội nhưng không làm gì được.

"Một mình em ở căn nhà to thế này thì không sợ à?"

Dương Gia Nghi mỉm cười: "Dạ không chị, tường vây nhà em cao lắm, rất an toàn nên không sợ gì ạ. Chị có chuyện gì không? Em còn phải tắm rửa rồi nấu cơm nữa, đã trễ lắm rồi."

La Tiểu Vi cảm thấy Dương Gia Nghi khinh thường mình, biểu cảm gương mặt trở nên âm trầm. Cô ả liếc nhìn vào bên trong nhà, thấy nào là giếng nước, nào là mái ngói. Sự ghen ghét trong lòng bùng lên dữ dội.

Đoạn, cô ả hừ lạnh một cái rồi quay quắt đi, định bụng phải cho Dương Gia Nghi một bài học nhớ đời.

Cô ả vào ở cùng thì Dương Gia Nghi cũng có mất mát gì đâu. Cái nhà to như vậy mà sao con nhỏ này ích kỷ quá, không biết chia sẻ gì cả. Loại người này phải dạy dỗ vài lần mới ngoan. Tròng mắt La Tiểu Vi xoay tròn, đôi mắt đen kịt hồ sâu không đáy, lạnh lẽo vô cùng.

Dương Gia Nghi không để ý đến thái độ của La Tiểu Vi. Đây là nhà riêng của cô, cô muốn cho ai ở thì cho, không cho cũng chẳng ai có quyền ép buộc.

Người ta nói thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần đi mới khó. Cô đâu có ngu mà rước phiền phức vào mình.

Có điều, xem tình hình thì La Tiểu Vi đã ghi hận trong lòng, phải đề cao cảnh giác mới được.

Dương Gia Nghi nghĩ vậy thì dặn bản thân nhớ kỹ chuyện này. Cô chuẩn bị đóng cửa lại.

Chợt, cô đảo mắt qua nơi góc tường, chỗ tối đen thiếu ánh sáng. Thiếu nữ thấy được có bóng dáng ai đó đang nấp trong đấy.