Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 27: Đau lòng



Là Đoàn Trọng, không biết hắn ta đứng đấy từ bao giờ.

Xem ra việc ở một mình đã khiến cô biến thành tầm ngắm của kẻ xấu.

Dương Gia Nghi đóng cửa, cài then, trong lòng cảm thấy rất nôn nóng.

Ấm nước được đặt lên bếp, lửa lớn, chẳng mấy chốc đã sôi. Thiếu nữ tắm rửa sạch sẽ, nhanh tay giặt sạch bộ quần áo vừa được thay ra rồi phơi lên. Cô vào nhà, lấy khăn lau khô mái tóc đang ướt sũng.

Nếu có máy sấy thì tốt biết mấy...

Dương Gia Nghi đợi cho tóc đã hơi ráo thì chọn món ăn. Phần cơm chiều là thịt gà xào măng, canh bông bí và nước cam sả.

Đến khi thiếu nữ ăn uống no nê, cô lại phải bắt đầu làm nhiệm vụ.

Không còn cách nào khác, ai bảo cô là quỷ nghèo chứ. Nếu không cố gắng thì mùa Đông năm nay sẽ rất gian nan.

Dương Gia Nghi tự cổ vũ bản thân. Cô gái nhỏ leo lên giường, quấn lấy chiếc chăn cũ thân yêu rồi nhắm mắt lại.

Ý thức của cô lập tức xuất hiện trong phòng làm việc.

Nhiều ngày qua nộp bài cho hệ thống Tổng, Dương Gia Nghi lờ mờ đoán được dạng truyện mà hệ thống Tổng ưa thích. Cô đã rút ra được chút ít kinh nghiệm cho bản thân.

Hôm nay, cô gái nhỏ vẫn viết cốt truyện. Vì nhiệm vụ viết cốt truyện có điểm cao hơn nhiều so với nhiệm vụ còn lại.

Thiếu nữ dùng ba tiếng đồng hồ để hoàn thành cốt truyện của đêm nay. Cô gửi đi.

Thật may mắn là hệ thống Tổng chấp nhận. Dù cô cảm thấy hắn vẫn chưa hài lòng lắm.

Mặc kệ, miễn sao nhận đủ số điểm là được rồi. Thêm 50 điểm nữa, tổng số điểm mà cô có đã là 113.

Đúng lúc này, bé Ba nhắc nhở: "Ký chủ, cô nên mua một phần thịt thú Tát Á để sử dụng."

Dương Gia Nghi mờ mịt: "Hôm qua chị ăn rồi mà..."

Cô tiếc tiền nha, mỗi một lạng thịt là 60 điểm. Cô ăn vào trong miệng mà đau ở trong lòng.

Bé Ba thở dài: "Cơ thể cô đã cải tạo xong lần đầu tiên, nếu ăn thêm vài ba lạng nữa thì sức lực sẽ tăng lên rất nhiều, ít nhất là gấp hai lần bây giờ."

"Vài ba lạng là mấy lạng?"

Bé Ba ngượng ngùng: "Ký chủ, mỗi người có cơ địa khác nhau, lượng thịt cần để cải tạo cũng khác nhau."

Vừa dứt lời, 3333 cảm thấy nói như vậy không tốt lắm bèn an ủi: "Cô yên tâm, số lần sẽ không lớn hơn năm đâu."

Dương Gia Nghi tính nhẩm. Một lần là 60 điểm, năm lần là 300 điểm. Với số điểm này thì cô đã có thể sống tốt trong hai tháng đấy.

Nhưng thiếu nữ nhớ đến chuyện lúc chiều, vẻ mưu tính của La Tiểu Vi, dáng dấp thập thò lấp ló của Đào Trọng...

"Chị có thể chọn loại thịt một lạng giá 50 điểm không?"

Một phần vì loại kia quá đắt, phần còn lại là vì cô sợ xảy ra sự cố giống đêm hôm qua.

3333 hiểu Dương Gia Nghi đang nghĩ gì: "Ký chủ, do lần đầu tiên cô chọn loại 60 điểm nên những lần sau tốt nhất vẫn chọn loại này, nếu cô chọn loại khác thì tác dụng sẽ không tốt bằng."

"Lỡ mà nóng lên giống hôm qua nữa thì sao?"

"Không có đâu, phản ứng đặc biệt chỉ xuất hiện vào lần đầu tiên mà thôi. Cô yên tâm."

Dương Gia Nghi không yên tâm lắm. Cô loáng thoáng biết được 3333 cũng thuộc dạng gà mờ, không biết là do mới được sản xuất hay tính tình cậu là vậy.

Cuối cùng, thiếu nữ chấp nhận số mệnh mà mua một lạng thịt. Tài khoản của cô kêu lên một tiếng rõ to, số điểm 113 vẫn chưa được cô ngắm kỹ thì đã phải biến thành 53 rồi.

Cũng may, tính nốt lần này thì cô chỉ cần mua thêm ba lần nữa thôi.

Thiếu nữ tự an ủi mình.

Những ngày tiếp theo, Dương Gia Nghi một bên làm ruộng kiếm công điểm, trưa thì tranh thủ nhặt củi và nấm, tối về làm nhiệm vụ, ăn thịt thú Tát Á, phải nói là bận rộn vô cùng.

Cô gái nhỏ cũng cảm nhận sức lực của mình trở nên lớn mạnh hơn rất nhiều.

So với ngày đầu tiên cô chỉ được sáu công điểm thì bây giờ, cô chỉ cần làm đến hai ba giờ chiều là đã kiếm được mười hai công điểm rồi. Một ngày trọn vẹn của cô đã có thể kiếm được tận hai mươi bốn công điểm, gấp đôi một lao động cường tráng bình thường.

Người xung quanh tấm tắc lấy làm lạ.

Nói chung cũng là vì Dương Gia Nghi may mắn. Ở cái thôn này, chỉ cần làm hết công việc thì dù nam dù nữ đều được tính đủ công điểm. Không như những thôn khác, phái nữ tối đa chỉ được tám công điểm.

Đội trưởng xử sự công bằng, ngày mùa cần sức lao động, ông thấy Dương Gia Nghi có sức khoẻ thì phân công cô làm lượng công việc gấp hai lần người khác, bù lại thì số công điểm cũng gấp hai luôn.

Nếu mà ở thôn khác thì sẽ không có chuyện như vậy đâu. Một ngày mười công điểm là mười công điểm, làm ít thì bị trừ mà làm nhiều sẽ chẳng được tính thêm.

Bởi vậy, Dương Gia Nghi đánh giá một vòng, ngoài những kẻ sâu mọt ra, đa số thôn dân đều rất tích cực lao động. Chắc tại vì họ biết khi mà họ ra sức mà làm thì sẽ không bị đội trưởng bạc đãi.