Xuyên Thành Bà Xã Của Nam Chính Truyện Không Couple

Chương 18: Phát sốt



"Chị à, đừng giở tính trẻ con nữa. Đi thôi, chúng ta mau đi bệnh viện." Trì Tranh Tranh kéo cô nàng đi.


Văn Tư Tư ôm cột đèn đường, nghẹn ngào nói: "Không, không cần cô lo!"


Trì Tranh Tranh thực muốn quỳ.


Nhưng dù cô có khỏe đến đâu cũng không thể khiêng Văn Tư Tư đến bệnh viện được.


Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng cô cũng không có ý tưởng nào khác.


Cô chỉ có thể lấy di động ra, gửi tin nhắn đến đến số liên lạc vừa được thêm vào ___


[ Có đó không ? Bây giờ anh rảnh chứ ? ]


Rất nhanh đầu kia trả lời ___


[ Văn Dư: Làm sao vậy ? Bây giờ rảnh. ]


Trì Tranh Tranh do dự một lúc nhưng vẫn gửi tin đi ___


[ Văn Tư Tư phát sốt, anh có thể giúp tôi đưa cô ấy đi bệnh viện được không ? Tôi bỏ chạy lấy người cũng không phải là biện pháp....]


Sau khi nghĩ lại, cô gõ tin nhắn ___Nếu anh đang bận thì thôi vậy.


Nhưng tin nhắn còn chưa gửi thì đầu bên kia đã hỏi ___


[ Địa chỉ ]


Trì Tranh Tranh gửi địa chỉ cho Văn Dư.


Cô thật sự không biết có thể xin sự giúp đỡ từ ai. Mặc kệ như thế nào thì Văn Tư Tư cũng là em họ của Văn Dư, tạm thời chỉ có thể tìm Văn Dư hỗ trợ.


Văn Tư Tư là do cô dẫn đi, hiện tại cô ấy biến thành cái dạng này, cô cũng không có khả năng mặc kệ, chắc chắn vẫn phải đem cô ấy đến bệnh viện. Nếu như bị sốt đến hỏng đầu thì cô sẽ tự trách mình.


Cất điện thoại đi, bên cạnh, Văn Tư Tư vẫn còn đang khóc nức nở.


Văn Tư Tư cùng tuổi với Trì Tranh Tranh, đều là 21 tuổi, nhưng Trì Tranh Tranh cảm thấy cô ấy nhiều nhất là 18, bây giờ lại bị sốt, thật sự như trở thành con nhóc 8 tuổi !


"Này, cô thật sự không cần đưa tôi đến bệnh viện à? Có muốn uống chút nước không ?" Trì Tranh Tranh hỏi.


Văn Tư Tư: "Không cần ! Tôi không cần cô quản !"


Trì Tranh Tranh thở dài, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, ôm chai nước, ngẩn người đứng bên cạnh cô ta.


Văn Tư Tư: "...."


Cô nức nở hai lần, lại nhìn Trì Tranh Tranh, lại nức nở hai tiếng, lại mở mắt nhìn.


Tuy nhiên, người đứng bên cạnh lại không nói muốn đưa cô đến bệnh viện nữa, nhưng cũng không rời đi, vẫn luôn canh giữ bên cạnh, mày hơi chau lại, hai mắt trống rỗng.


Văn Tư Tư bẹp miệng, vì sao Trì Tranh Tranh lại chưa dỗ cô hai cái chứ ?


Cô ta mà khuyên thêm vài lần nữa, cô nhất định sẽ xụ mặt sau đó đi theo cô ta đến bệnh viện.


Dù sao cũng sốt cao như vậy, cô ta cũng rất khó chịu.....


_


Văn Dật Nhiên gác máy, mi vẫn luôn nhíu lại, thất thần.


"Anh Dật Nhiên ?" An Thấm Như mang theo giọng nói thăm dò, che dấu cảm xúc dưới đáy mắt.


Vừa rồi hình như cô ta nghe được tên của Trì Tranh Tranh?


"Ừ, không có việc gì." Văn Dật Nhiên lắc đầu, thản nhiên ăn hai miếng.


Trước mặt anh ta là cơm trưa tình yêu mà An Thấm Như cố ý làm cho anh ta. Buổi trưa anh ta họp nên bữa trưa bị trì hoãn một lúc, cho nên phần cơm này cũng không còn nóng hổi.


Nhưng bởi vì là do An Thấm Như mang đến, nên anh ta vô cùng nể mặt mà ăn mấy miếng.


Chỉ là lúc này, cũng không còn hấp dẫn mấy.


Thấy Văn Dật Nhiên không muốn nói gì, An Thấm Như mím môi, cẩn thận hỏi: "Anh Dật Nhiên, là Tư Tư gọi đến sao ?"


Anh ta càng không muốn nói, cô ta càng muốn biết.


Hiện tại Văn Dật Nhiên......vẫn chưa công khai mối quan hệ của bọn họ.


Văn Dật Nhiên gật đầu: "Ừm"


Ngay sau đó anh ta tức giận nói: "Văn Tư Tư đúng là đồ ngu xuẩn, khẳng định là bị Trì Tranh Tranh lừa gọi điện thoại cho anh !"


"Này....vạn nhất là có chuyện gfi thì sao ?" An Thấm Như dịu dàng nói, tay cầm tay anh ta, thân thể dựa sát vào.


___Cô ta đang bào chữa cho bọn họ.


___Mà Văn Dật Nhiên nhất định sẽ tức giận, tuyệt đối sẽ lười phản ứng đến cô ta !


Chỉ là không biết vì sao Trì Tranh Tranh lại hòa thuận ở chung với Văn Tư Tư ?


Không nên nha, Văn Tư Tư không phải rất ghét Trì Tranh Tranh sao?


An Thấm Như thầm nghĩ trong lòng, cả người thất thần, không chú ý tới từ lúc Văn Dật Nhiên cúp điện thoại vẫn luôn mất tập trung, rõ ràng là ngẩn người.


Trong chốc lát, Văn Dật Nhiên đột nhiên đứng lên, buông đũa xuống, mặt tràn đầy tức giận ___


"Không được, anh phải đi xem Trì Tranh Tranh lại có ý đồ gì ! Cô ta đừng nghĩ đến việc lợi dụng Văn Tư Tư !"


Nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.


An Thấm Như bất ngờ, theo bản năng duỗi tay kéo hắn: "Anh Dật Nhiên......"


Tuy nhiên, Văn Dật Nhiên đi quá nhanh, cô ta không giữ lại kịp.


Trong không khí chỉ còn lại một câu ___


"Thấm Như, em đi về trước đi, buổi tối anh lại đến tìm em."


Mà thân ảnh Văn Dật Nhiên đã biến mất lúc nào.


Sắc mặt An Thấm Như cực kì khog coi.


Văn Dật Nhiên tức giận ?


Đúng, hắn đúng là tức giận, nhưng hắn lại đi !


Nếu là trước kìa, mặc kệ Trì Tranh Tranh có nháo thế nào thì Văn Dật Nhiên tuyệt đối sẽ không phản ứng cô ta !


Vì sao mọi chuyện lại trở nên như vây ?


_


Đầu cô ta thật sự đau đến khó chịu, hốc mắt Văn Tư Tư ửng hồng.


Cô nhìn cô gái vẫn luôn đứng ở bên cạnh cầm chai nước, tầm mắt nhìn về phương xa.


Đột nhiên cô ta cảm thấy bản thân mình như vô cớ gây rối.


Nhưng mà, Trì Tranh Tranh và cô rõ ràng là kẻ thù nha, cô mới không cần cô ta thông cảm thương hại cô, cũng không muốn mất mặt trước cô ta !


Nhớ đến lúc này mình làm chuyện mất mặt trước sự chứng kiến của cô ta, đôi mắt Văn Tư Tư càng đỏ.


Trì Tranh Tranh nhìn đồng hồ, lại quay đầu xem Văn Tư Tư, phát hiện hai con mắt cô nàng đều đỏ bừng, dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.


Dù sao tuổi cũng không lớn, lại được nuông chiều mà lớn lên, chưa trải qua cái gì. Ngày thường thì luô biểu lộ vẻ mặt xấu xa, nhưng kỳ thật cô nàng có gương mặt tròn nhỏ.


Thở dài một hơi, Trì Tranh Tranh mở nắp chai nước ra, đưa qua, giọng nói nhẹ nhàng: "Uống chút đi, bị sốt phải uống nhiều nước."


Lần này thì Văn Tư Tư không cự tuyệt, há mồm, uống miếng nước, liên tục uống mấy ngụm nước, đều là cô đút.


Chờ uống xong, Trì Tranh Tranh đóng nắp lại, duỗi tay nâng cô ấy: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước đã, sẽ có người lập tức đưa đến bệnh viện."


Văn Tư Tư mím môi, không nói chuyện, nhưng lại buông lỏng cây đèn đường.


Trì Tranh Tranh đỡ cô ấy.


Đầu Văn Tư Tư có chút choáng váng, tay chân không có lực, gần như đem cả người dựa lên Trì Tranh Tranh.


Người này lại không phải đặc biệt gầy, cứ như vậy Trì Tranh Tranh nửa đỡ nửa kéo cô nàng.


Cô cái gì cũng không nói, im lặng chống đỡ, cũng không sợ cô ấy đem sức nặng của cơ thể đè lên người cô cô cũng không kêu ca.


___Chung quy cũng là do cô dắt Văn Tư Tư đi.


Đi được một đoạn, Trì Tranh Tranh bắt đầu đổ mồ hôi.


Văn Tư Tư nghiêng đầu xem cô, rõ ràng thấy trán cô bịn rịn mồ hôi, nhưng cô vẫn cắn răng đỡ cô ta.


Trong giây phút ngắn ngủi, cô hơi sững sờ.


Được một lúc, cô khàn giọng nói: "Tự tôi có thể đi."


Giọng nói thường ngày bén nhọn, bây giờ lại trở nên yếu ớt vô lực.


Cô đứng thẳng người, dừng sức dưới chân, mượn lực từ Trì Tranh Tranh, bước đi về phía trước.


Một tay Trì Tranh Tranh đỡ lấy cô, một tay xoa trán, sau đó nói ___


"Văn Tư Tư, sau khi hết bệnh, cô giảm béo đi."


Văn Tư Tư: "???"


Trì Tranh Tranh này !


Vẫn khiến người ta ghét như ngày nào !!!


Cô mở miệng, không sợ bản thân không còn sức lực , cô vẫn muốn mắng Trì Tranh Tranh ___


Nhưng không chờ cô mở miệng, một giọng nói vang lên ___


"Sao lại thế này ?!"


Văn Dật Nhiên chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Văn Tư Tư và Trì Tranh Tranh đang đỡ Văn Tư Tư ở bên cạnh.


Chẳng lẽ không phải Trì Tranh Tranh muốn nhìn thấy anh ta ? Mà là do Văn Tư Tư không khỏe ?


Anh ta vừa nghĩ đến đây thì nhìn thấy đôi mắt Trì Tranh Tranh sáng lên, vẫy tay về phía anh ta, vẻ mặt vui vẻ.


Lông mày Văn Dật Nhiên nhíu chặt hơn, ánh mắt mang theo phần hiểu rõ, khóe miệng nở nụ cười trào phúng: "Trì Tranh Tranh, thủ đoạn của cô thật là ___"


"Văn Dư!" Trì Tranh Tranh hô to.


Giọng nói Văn Dật Nhiên đột nhiên im bặt, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía sau.


Sau lưng anh ta, Văn Dư mặc tây trang bức khí, khí thế kinh người, bước nhanh về phía Trì Tranh Tranh.


_


Căn bản Trì Tranh Tranh không có nhìn thấy Văn Dật Nhiên.


Bởi vì Văn Dư quá đẹp trai !


Từ xa, cô đã nhìn thấy khí chất bức người của lão đại.


Đẹp trai ngời ngời, khiến người ta hoa mắt.


Thế giới này đối với cô vẫn còn xa lạ, mặc kệ thân phận Văn Dư như thế nào, hai ngày nay ở cùng với nhau, anh mang đến cho cô cảm giác vô cùng đáng tin cậy.


___Trong hầu hết các tiểu thuyết, vai chính đều rất tốt.


Khoảnh khắc nhìn thấy Văn Dư, cô liền thở dài nhẹ nhỏm.


"Mọi chuyện sao rồi ?" Văn Dư đi đến trước mặt Trì Tranh Tranh hỏi.


"Haizz, vẫn còn nóng, có chút nghiêm trọng, chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện." Trì Tranh Tranh bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn Văn Tư Tư.


Lúc này Văn Dư mới nhìn Văn Tư Tư, mặt không biểu tình, trong mắt không hề chứa cảm xúc, như là nhìn một người xa lạ.


Trước đây Văn Tư Tư rất khinh thường Văn Dư, cũng chế nhạo Văn Dư không ít. Trong ấn tượng của cô, Văn Dư rõ ràng là người không có cảm giác tồn tại, trừ bỏ việc lớn lên đẹp thì cũng không có gì nổi bật.


Nhưng hôm nay, bỗng nhiên cô phát hiện ___ Văn Dư quý khí bức người.


Đặc biệt là khi anh ta đứng chung một chỗ nói chuyện với Trì Tranh Tranh, hai người cực kì xứng đôi, khiến người khác không thể rời mắt được.


Khi người bên kia liếc nhìn cô một cái, Văn Tư Tư nhịn không được khẽ run.


"Đi thôi." Văn Dư vẫn kiệm lời như cũ.


Trì Tranh Tranh gật đầu, đỡ Văn Tư Tư đến chỗ đậu xe.


Lúc này, Văn Dật Nhiên mới hoàn hồn, bước nhanh đến chỗ họ, mang theo tức giận chất vấn: "Sao lại thế này ?! Trì Tranh Tranh, tại soa cô lại đi chung với Văn Tư Tư?"


Tầm mắt hắn quét về hướng Văn Dư, mi tâm nhíu chặt: "Sao anh cũng ở chỗ này ?"


"Liên quan cái rắm gì đến anh." Trì Tranh Tranh thô bạo đáp, đảo mắt xem thường nhìn Văn Dật Nhiên.


"Chuyện này sao lại không liên quan đến tôi ? Văn Tư Tư là em họ của tôi, tại sao nó bị như vậy ? Có phải cô làm gì nó không ?!"


Sau khi Văn Dật Nhiên chất vấn, tựa như tự xác định chuyện này, bùng nổ hét: "Trì Tranh Tranh! Cô thật âm hồn bất tán, cô rốt cuộc đã làm gì Văn Tư Tư...."


"Câm miệng." Văn Dư lạnh lùng quát.


Anh không phản ứng kịch liệt giống như Văn Dật Nhiên, nhưng chỉ hai chữ như vậy cũng đủ làm cho người khác cảm thấy anh đang tức giận, vô thức ngậm miệng lại.


Văn Dật Nhiên cũng thế.


Lúc này Văn Dư liếc nhìn Trì Tranh Tranh, giọng nói dịu xuống: "Chúng ta đi thôi."


"Được...."


Văn Dật Nhiên nghe được mấy lời này, lấy lại tinh thần, lại tức giận vì phản ứng trong tiềm thức của bản thân, càng muốn bùng nổ___


"Văn Dư anh dám nói chuyện như thế với tôi ?! Ai cho phép các người đi ? Các người đứng lại nói rõ ràng cho tôi !"