Xuyên Thành Bà Xã Của Nam Chính Truyện Không Couple

Chương 19: Dọn đến chỗ tôi



"Văn Dật Nhiên anh thật phiền phức, Văn Tư Tư đang phát sốt, anh nghe không hiểu tiếng người à? Đây là em gái anh, đừng chắn đường, bây giờ chúng tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện!" Trì Tranh Tranh nổi giận.

Cô phục rồi, sao cái tên Văn Dật Nhiên này lại đáng ghét như vậy?

Nguyên chủ rốt cuộc thích hắn ở điểm gì?

Thích anh ta thiểu năng hay thích anh ta ngu ngốc?

Phát sốt?

Văn Dật Nhiên trầm tư, tầm mắt chuyển sang Văn Tư Tư, đối diện anh ta là gương mặt đỏ bừng, và đôi mắt ủy khuất khó chịu.

Lúc này hắn mới nhớ ra, buổi sáng lúc đón Văn Tư Tư, em ấy bị cảm lạnh thì phải.

Vừa rồi lúc em ấy gọi điện thoại cho hắn, giọng nói cũng hữu khí vô lực.

Nhưng bởi vì lúc đo anh ta nghe được giọng nói của Trì Tranh Tranh nên căn bản không có suy nghĩ kỹ càng, liền trực tiếp cúp máy.

Đến khi nhìn thấy bọn họ, hắn cũng không phát hiện ra Văn Tư Tư có điểm không đúng, chỉ vì sự tồn tại của Trì Tranh Tranh, anh ta vô thức chỉa mũi nhọn về phía Trì Tranh Tranh....

Sau khi hoàn hồn, Văn Dật Nhiên liền biết___ Văn Tư Tư bị bệnh, Trì Tranh Tranh muốn đưa cô đi bệnh viện.

Sự việc đơn giản như vậy mà bị hắn xuyên tạc.

Anh ta hiểu lầm Trì Tranh Tranh thì thôi đi, thế nhưng còn xem nhẹ em họ.

Hắn đứng yên tại chỗ, lần đầu tiên anh ta có chút xấu hổ, há miệng thở dốc, lại có phần nói không nên lời.

"Chúng ta đi thôi." Trì Tranh Tranh nâng Văn Tư Tư, nhìn Văn Dư, nhẹ nhàng gọi.

Văn Dư gật đầu, duỗi tay cầm bình nước cho cô.

Giữa hai người hình thành một loại ăn ý khó nói nên lời, như thể họ có sự quen thuộc mà người khác không biết.

"Tư Tư, anh đưa em đi bệnh viện." Văn Dật Nhiên duỗi tay đỡ Văn Tư Tư bên kia.

Văn Tư Tư không nói chuyện, bởi vì sinh bệnh nên cô trở nên uể oải, hơn nữa vì cảnh tượng trước mặt mà cô không thể tưởng tượng nổi nên chỉ có thể trầm mặc.

Văn Dật Nhiên sờ trán Văn Tư Tư, ánh mắt mang theo hai phần lo lắng.

Anh ta dời tầm mắt, chú ý tới Văn Dư đang đi cạnh Trì Tranh Tranh, lại nhịn không được nói: "Sao anh cũng ở đây? Chuyện này không liên quan đến anh."

Anh ta luôn thấy Văn Dư không vừa mắt, hôm nay cũng như vậy.

Văn Dư lười phản ứng anh ta, không nói lời nào, trầm mặc đi bên cạnh Trì Tranh Tranh.

Trì Tranh Tranh lại rất không vui, mím môi: "Vì sao Văn Dư không thể ở chỗ này? Anh ấy là vị hôn phu của tôi, tôi có chuyện thì tìm anh ấy giúp không được sao? Anh ấy ở cùng với tôi không thể sao?"

Cô dừng lại, buông tay ra, đem Văn Tư Tư hoàn toàn giao cho Văn Dật Nhiên: "Nếu anh đã đến, tôi liền giao Văn Tư Tư cho anh. Cô ấy là em họ của anh, anh đi cô ấy đi bệnh viện truyền nước đi."

Văn Dật Nhiên há mồm muốn nói gì.

Trì Tranh Tranh trực tiếp không cho anh ta có cơ hội mở miệng, xua xua tay, không kiên nhẫn nói: "Có thời gian cãi nhau với chúng tôi không bằng nhanh đưa cô ấy đi bệnh viện, đừng chậm trễ thời gian."

Văn Dật Nhiên, cô và Văn Dư không hợp, ba người bọn họ cãi nhau sẽ chậm trễ thời gian, không bằng để Văn Dật Nhiên nhanh chân đưa Văn Tư Tư đi bệnh viện.

Môi Văn Dật Nhiên giật giật, lúc này cũng không nói gì nữa, đỡ Văn Tư Tư đi đến chỗ đậu xe.

Văn Tư Tư từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặt bỗng nhiên quay đầu nhìn Trì Tranh Tranh với ánh mắt phức tạp.

_

Nhìn hai người lên xe, sau đó xe nhanh chóng rời đi, cuối cùng Trì Tranh Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng cách từ đây đến bệnh viện không xa, dựa vào mặt mũi và quan hệ của Văn Dật Nhiên, Văn Tư Tư chắc chắn không có chuyện gì.

Chỉ là trong lòng cô đang nghĩ muốn đi xem Văn Tư Tư coi như thế nào, dù sao cũng là bản thân cô mang người ta đi, để cô ấy sốt thành như vầy trong lòng cô có chút áy náy.

Nhưng đó là chuyện lúc sau, hiện tại tâm tình cô cũng thả lỏng.

Sau khi tự trấn an, Trì Tranh Tranh cứng đờ.

___ Văn Dư đang ở bên cạnh.

Khốn kiếp, vừa rồi cô nói với Văn Dật Nhiên là Văn Dư là vị hôn phu của cô!

Tuy mọi người đều biết hai người bọn họ đính hôn qua miệng, nhưng Trì Tranh Tranh không cho răng Văn Dư là "vị hôn phu" của cô, cách hai người bọn họ ở chúng không giống mối quan hệ vị hôn phu vị hôn thê.

Nam chủ không Cp sao có thể có vợ!

Thật lúng túng.

Cực kì lúng túng.

Trì Tranh Tranh cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Văn Dư!

Không biết nếu vừa nãy anh nghe được lời cô nói có tức giận hay không?

Sự tồn tại của "vị hôn thê" là cô đây đối với Văn Dư chính là sỉ nhục.

Cái này có miêu tả trong nguyên tác!

Cô không nói câu nào, Văn Dư cũng không hé miệng, hai người cứ im lặng đi bộ trên lề đường như vậy.....

Sau một lúc suy nghĩ kỹ lưỡng, Trì Tranh Tranh cắn răng, ngẩng đầu, tươi cười giả dối___

"Văn Dư, tôi vừa mới...."

"Sao cô lại ở chỗ này? Không phải đưa cô trở về sao?"

Anh mắt anh bình tĩnh, chỉ có tò mò, không có biểu hiện tức giận.

Trì Tranh Tranh: "......" Gì?

Không tức giận? Hay căn bản là không chú ý đến câu đó?

Cô chớp mắt, thông minh không đề cập tới câu cô vừa định nói, giải thích: "Tâm trạng tôi không tốt, nên tôi mang Văn Tư Tư tới chơi, kết quả cô ấy phát sốt...."

Văn Dư gật đầu, không bình luận cái gì, nhấc chân: "Trước tiên lên xe?"

Trì Tranh Tranh: "Ồ."

Cô có chút hoang mang, nhưng vẫn theo bản năng lên xe của Văn Dư.

_

Trên đường Văn Dật Nhiên nhận điện thoại của An Thấm Như, vì thế chờ đến khi bọn họ đến bệnh viện thì An Thấm Như cũng ở đó.

Cô có vẻ rất sốt ruột, mặt đầy lo lắng ngồi chờ chích, truyền nước, nằm viện với bọn họ.

Chờ đến khi truyền nước xong, Văn Dật Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện anh ta tức giận Văn Tư Tư sớm đã quên, dù sao anh ta cũng quan tâm em gái, em ấy nằm suy yếu trên giường như vậy Văn Dật Nhiên cũng có chút đau lòng.

Trừ bỏ đau lòng còn có hổ thẹn. Lúc nãy trên đường, Trì Tranh Tranh sốt ruột đưa em ấy đi bệnh viện, ngược lại hắn vẫn luôn chậm trễ thời gian.....

Anh ta lại nhẹ giọng hỏi: "Tư Tư, cảm tốt hơn rồi chứ?"

Văn Tư Tư gật đầu.

Văn Dật Nhiên nhẹ nhàng dém chăn: "Nghỉ ngơi cho tôi, anh canh chừng em."

An Thấm Như ở bên cạnh rót một ly nước ấm, ngồi bên cạnh, ôn nhu nói: "Tư Tư, uống nước đi."

Nhìn ly nước trước mặt, Văn Tư Tư đột nhiên nhớ đến lúc Trì Tranh Tranh đút nước cho cô....

An Thấm Như ôn nhu đút nước cho cô, cô há mồm, uống hai ngụm liền lắc đầu.

"Không uống nữa à?"

Cô gật đầu.

An Thấm Như lại đỡ cô nằm lại đàng hoàng, dém chăn lại cho cô, dặn dò cô như một người chị chu đáo___

"Tư Tư, sau này không thể như vậy, thân thể không thoải mái thì phải sớm đi bệnh viện không được trì hoãn, có biết không?"

Kỳ thật cô ta nhỏ hơn Văn Tư Tư một tuổi. Văn Tư Tư và Trì Tranh Tranh sinh cùng năm, An Thấm Như nhỏ hơn hai người họ mấy tháng.

Nhưng cô ta vẫn luôn lấy việc gả cho Văn Dật Nhiên là mục tiêu, tự nhiên cũng sẽ lấy thân phận "chị" để chiếu cố Văn Tư Tư.

Đây là quan tâm cô, Văn Tư Tư gật đầu.

An Thấm Như vừa cất ly vừa dịu dàng nói: "Nghe nói hôm nay chị Tranh Tranh đưa em ra ngoài à? Em và chị luôn thù địch nhau, sao hôm nay lại đi chung thế?"

Văn Tư Tư không nói chuyện, nhớ đến hôm nay mình làm mấy chuyện mất mặt trước mặt Trì Tranh Tranh như vậy, cô mím chặt môi.

An Thấm Như vẫn luôn chú ý cô, thất thế cho rằng cô tức giận, đôi mắt hơi cong, tiếp tục nói: "Em và chị Tranh Tranh luôn nhìn nhau không thuận mắt, chị ấy ước gì em đi ra ngoài, thế mà em lại đi theo! Em xem, bây giwof sốt thành cái dạng vầy, rất khó chịu nha."

Tuy rằng cô ta không nói rõ, nhưng chính là cái ý tứ kia, không thể nghi ngờ cô ta đang ngầm ám chỉ___

Trì Tranh Tranh cố ý hại Văn Tư Tư phát sốt.

Cái này cũng không sai, dẫu sao hai người họ không hợp nhau, chỉ cần gặp nhau thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Văn Tư Tư phát sốt, mặc kệ nguyên nhân có liên quan đến Trì Tranh Tranh hay không, cô ta [ ở đây là Văn Tư Tư ] và Văn Dật Nhiên khẳng định đều nghĩ Trì Tranh Tranh cố ý!

Nhưng hôm nay thì không giống.

Trước mắt Văn Tư Tư liền hiện lên bộ dáng lúc Trì Tranh Tranh đỡ cô.....

Cô ấy thật sự rất cố gắng, cả trán đều toát mồ hôi.

Nếu là Văn Tư Tư, khẳng định cô sẽ vứt Trì Tranh Tranh ở trên đường, làm cô ấy mất mặt.

Nhưng Trì Tranh Tranh vẫn cắn răng đỡ cô, cô ngã trên mặt đất, cũng là cô ấy kéo cô lên, còn đút nước cho cô. Lúc cô ôm cột đèn đường không chịu đi, Trì Tranh Tranh vẫn luôn canh giữu ở bên cạnh, chờ Văn Dư tới....

"Tư Tư, tính tình em đơn thuần, nhưng ___"

Giọng nói An Thấm Như đột nhiên ngừng lại, bởi vì Văn Tư Tư đang lườm cô ta.

"Tư Tư?"

Văn Tư Tư giơ tay chỉ vào cô, giọng nói mang theo tức giận: "Tôi và Trì Tranh Tranh thế nào là chuyện của chúng tôi, không cần cô lo! Cô đừng cho là tôi không biết, cô thích anh Dật Nhiên nên không vừa mắt Trì Tranh Tranh, cả ngày đâm sau lưng cô ấy!"

Trước kia, An Thấm Như có tâm tư này không cũng không quan trọng, chung quy Văn Tư Tư rất ghét Trì Tranh Tranh.

Mỗi lần An Thấm Như ở sau lưng gài bẫy tính kế làm Trì Tranh Tranh xui xẻo, cô liền vui vẻ.

Nhưng hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy việc Trì Tranh Tranh từng làm, tính tình thẳng thắng, so với An Thấm Như suốt ngày lẩm bẩm sau lưng thật làm người ta chán ghét.

"Tư Tư! Em......" An Thấm Như mở to hai mắt nhìn/

"Cô cút đi, cách xa tôi một chút!" An Thấm Như trở mình, quay lưng về phía cô.

"Không phải, chị....." Hốc mắt An Thấm Như đỏ bừng, hơi há mồm nhưu muốn nói gì đó.

Văn Dật Nhiên đứng lên, ngăn cô ta lại, lắc đầu: "Thấm Như, thân thể Tư Tư không thoải mái, em đừng cãi nhau với em ấy, em về trước đi, anh sẽ tìm em sau."

An Thấm Như cắn môi dưới, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

"Tư Tư, chị về trước, em chú ý thân thể, muốn nói cái gì thì chờ thân thể em hồi phục thì chúng ta lại nói tiếp." Viền mắt An Thấm Như đỏ ngầu, như là gặp vô số ủy khuất, xoay người rời đi.

Văn Dật Nhiên nhìn bóng lưng cô ta, lại nhìn Văn Tư Tư, cuối cũng quyết định ở lại phòng bệnh.

An Thấm Như chạy một hơi ra khỏi bệnh viện, hoang mang đứng ở bên ngoài, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay.

Sao lại có thể như vậy?

Chỉ mới có hai ngày, Văn Tư Tư sao lại nói giúp Trì Tranh Tranh?!

Các cô không phải kẻ thù sao?!

Cô ta đứng bên ngoài bệnh viện, đợi một lúc lâu cũng không thấy Văn Dật Nhiên đuổi theo.

Nhớ lại sự việc phát sinh mấy ngày gần đây, cô đột nhiên xuất hiện cảm giác mất khống chế, giống như tất cả mọi chuyện đều thay đổi lúc nào mà cô không biết!

_

Trên xe.

Trì Tranh Tranh đi theo Văn Dư lên xe, ngồi ở ghế phụ.

Văn Dư ngồi ở ghế lái, bên trong xe cựa kì yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ, còn có một mùi hương thoang thoảng.

Không khí yên lặng, nhưng trong đầu cô lại rất sôi nổi ___

Lão đại....Sao vậy?

Không khí yên tĩnh như vậy cô nên làm sao đây?

Nên mở miệng nói cía gì?

Chẳng lẽ muốn chơi trò "Ai nói trước"?

Nếu không thì vì sao lão đại đưa cô về?

Bản thân cô không nghĩ muốn trở về Trì gia, nhưng lại không có chỗ nào để đi!

Một hồi lâu, Trì Tranh Tranh không chịu được việc yên tĩnh, cô mở miệng: "Văn....."

Văn Dư cũng mở miệng, vừa mở miệng liền quăng một trái boom lớn ____

"Ở Trì gia không thoải mái, vậy dọn đến chỗ tôi đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Tranh Tranh:??? Này.......