Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Cổ Tảo Văn

Chương 12: Trang Liễm nghiêng đầu, che giấu ý cười lạnh lùng hiểm độc trên môi



Lão Thư đã chuẩn bị lên lớp mà Giang Dư vẫn chưa dừng lại, liên tục quay đầu nhìn trộm phản ứng của Trang Liễm.

Trang Liễm bóp chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, nhướng mày một chút, đột nhiên đụng phải ánh mắt của Giang Dư, “…”

Đôi mắt Giang Dư sáng ngời trong vắt, giống hệt với đôi mắt trứng chiên cậu tùy tay vẽ vời trên giấy, nhìn qua có chút nhu nhược đáng thương.

Trang Liễm khựng lại, vội lạnh lùng chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Lão Thư liếc Giang Dư một cái, từ trên bục giảng đi xuống đứng cạnh bàn của Giang Dư, dùng đầu ngón tay gõ gõ đầu cậu, “Bạn học Giang Dư này, hay em dứt khoát chuyển xuống sau lớp ngồi luôn nhé?”

Giang Dư đưa tay che đỉnh đầu lại, ngượng ngùng.

Lúc tiết học sắp kết thúc, lão Thư bỗng nhiên ngừng giảng, cười nói sôi nổi bàn luận đề tài lúc nãy của bọn họ trước lớp, “Các em chắc hẳn đã biết tin sơ trung Sùng Anh được đi du học rồi đúng không?”

“Biết rồi ạ.” Ủy viên thể thao đáp lời đầu tiên, “Sơ trung cũng đi rồi, chúng ta khi nào mới được đi vậy thầy?”

Một bạn học khác múa may phụ họa, “Đúng đó thầy ơi!”

“Trường học dựa vào đâu mà chưa cho lớp mình đi? Toàn đàn anh đàn chị mà chưa được du học lần nào hết!”

Lão Thư thần bí cười sảng khoái cầm bình giữ nhiệt lên nhấp một ngụm, bình tĩnh nhổ lá trà ra, sau đó mới nói, “Các em gấp cái gì?”

Đới Tử Minh thấy cảnh này mới đột ngột bừng tỉnh, “Lão Thư nói thật đi ạ, trường học đã sắp xếp cho chúng ta chưa?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đầy mong đợi ngước mắt chăm chú nhìn lão Thư.

“Không sắp xếp cho cao trung. Tuy nhiên ——” tính tình trẻ con ngây thơ của lão Thư vẫn còn đấy, cuối cùng cũng kích thích được khẩu vị của bọn nhỏ, chậm rãi giải thích: “Sơ trung chúng ta sẽ đi dã ngoại mùa thu.”

Lớp 1 cao trung yên tĩnh tầm một giây, sau đó cả bọn liền rống miệng ồ lên.

Lão Thư bước lên bục giảng, “Nói trước với các em rồi đấy, trước dã ngoại mùa thu sẽ có một bài kiểm tra, cũng được coi như kì thi hàng tháng đầu tiên của ba năm cao trung, tuyệt đối không được lơ là cảnh giác! Cố gắng chuẩn bị thật tốt cho kì thi!”

“Biết rồi ạ!”

Trong phòng học xôn xao ầm ĩ, lão Thư biết rõ bọn họ chốc lát không thể an tĩnh lại vì thế dứt khoát mặc kệ phóng túng, đứng trên bục giảng lắc đầu nguầy nguậy, nhìn đám nhóc trong lớp giống hệt mấy con ngỗng trắng lớn tướng ríu rít trong sân nhà ở dưới quê, biểu tình từ bi không khác gì phật Di Lặc.

Giang Dư lén lấy di động ra, mở khung chat trò chuyện với Trang Liễm: Chân cậu còn đau không? Miêu miêu thăm dò.jpg

Giang Dư: Thuốc tôi đưa cậu dùng ổn không? Lưng bôi không tới thì bảo tôi giúp cho. Hamster ngượng ngùng.jpg

Giang Dư: Thật đó.

Khung chat không ngừng hiển thị “Đối phương đang nhập tin nhắn…”, Qua vài phút, di động mới khẽ rung lên.

Trang Liễm: Ừ.

Một chữ cái và một dấu chấm câu, quá lạnh nhạt.

Giang Dư có chút oán hận nhìn chằm chằm bong bóng chat màu trắng, hai giây sau, phía đối diện lại nhảy ra một bong bóng mới: Chưa dùng.

Chuông tan học vang lên, lão Thư kẹp quyển sách và bình giữ nhiệt thong thả rời đi, Giang Dư vừa định đứng dậy, Đới Tử Minh đã cản cậu và Tần Thịnh lại: “Tiết Nhiên với Lâm Ngang muốn tụi mình lập nhóm chung á, ai ủng hộ ai phản đối đây?”

Dã ngoại mùa thu phải chia ra từng nhóm nhỏ, một nhóm gồm bảy người, là lão Thư vừa mới thông báo cho bọn hắn.

Tần Thịnh nằm ườn ra bàn như phơi cá giơ tay, nghiễm nhiên đã tiến vào chế độ tiết kiệm năng lượng, “Được.”

“Ouke.” Giang Dư cũng không quá để ý, nghĩ ngợi một chút lại chen thêm một câu, “Thiếu ai mấy ông tự quyết định đi, chừa tôi thêm một chỗ nữa là được.”

Đầu óc Đới Tử Minh chạy tốt hơn bao giờ hết “Ông muốn mời Trang Liễm hả?”

“A, trúng phóc.” Giang Dư “A” một tiếng.

Lớp học có 35 bạn, một nhóm bảy người, vừa vặn chia thành năm cái nhóm nhỏ, Trang Liễm vừa chuyển tới, tính tình vừa xấu vừa lạnh, hơn nữa chân còn bị què, đoán chừng sẽ không ai nguyện ý lập nhóm với hắn.

Quá đáng thương.

Không bằng Giang Dư trực tiếp kéo vào nhóm của bọn họ thì hơn.

Trang Liễm ngã ngựa thành ra như vậy, tuy rằng không liên quan gì đến Giang Dư nhưng ngựa trắng lúc đó Trang Liễm cưỡi lên là ngựa của cậu, trong lòng Giang Dư luôn tồn tại chút cảm giác áy náy, không thể cứ làm lơ Trang Liễm như vậy được.

Đới Tử Minh và Tần Thịnh nghe xong cũng không nói thêm gì, gãi gãi đầu, “Được, vậy tôi tìm một bạn nữ nữa là đủ người rồi.”

Giang Dư gật đầu, chuyển hướng đi về cuối phòng học.

Bàn trước Tranh Liễm không có người ngồi, Giang Dư ngồi xuống ghế nhìn chằm chằm Trang Liễm, Trang Liễm đang thờ ơ luyện đề thi, phát hiện có người ngồi xuống trước mặt hắn, ngòi bút hơi ngừng lại, nhưng cũng không ngẩng đầu lên.

Giang Dư đảo mắt một hồi không thấy có gì hay bèn ngước mắt lên nhìn Trang Liễm, sau đó lại nhìn đến mu bàn tay của hắn, chỗ sưng tấy đã giảm bớt một chút, vì thế liền ho khan hắng giọng một cái, ánh mắt dịch lên đoạn cổ tay quấn băng của Trang Liễm, “Chuyện đó, Trang Liễm, dã ngoại mùa thu cậu có muốn chơi cùng chúng tôi không?”

Trang Liễm không nói gì.

Phải một lúc lâu sau, Giang Dư nhìn chằm chằm động tác ở tay hắn, chờ hắn điền xong đáp vào vào chỗ trống tiếp theo, ném bút lông xuống xoa xoa xương cánh tay nhức mỏi, trên đỉnh đầu cậu mới vang lên một tiếng nói, “Chúng ta?”

“Ừm, tôi với Đới Tử Minh, anh Tần, Lâm Ngang với Tiết Nhiên, chắc thêm một bạn nữ nữa. Được không?” Giang Dư nói, cậu cho rằng Trang Liễm không thích đi cùng Lâm Ngang, “Thật ra Lâm Ngang rất tốt…”

Khuôn mặt lạnh lùng của Trang Liễm đánh gãy câu nói của Giang Dư, “Tùy cậu.”

Giang Dư hỏi, “Sao chưa dùng thuốc tôi đưa thế?”

Lần này Trang Liễm đáp lại rất nhanh, “Chưa kịp dùng.”

“Tiết tiếp theo là sinh học đó, phải đến công viên sinh thái nên cậu mang thuốc theo đi.”

“…Ừ.”

Bạn học ngồi trước Trang Liễm đã quay lại, vì thế Giang Dư tự nhường lại chỗ ngồi cho cậu bạn, trước khi về chỗ nói cho Trang Liễm, “Còn nữa, chân cậu đi đứng không tiện, muốn đi đâu nào thì bảo tôi một tiếng.”

“…” Trang Liễm dùng đôi mắt sơn mài nhìn chăm chú vào Giang Dư, cười như không cười, ẩn ý nói, “Được.”

Giang Dư không chú ý tới biểu tình vi diệu của hắn, lập tức trở về chỗ ngồi.

Trang Liễm ngửa người ra sau, ánh mắt rơi vào hư không, một lúc lâu sau, một tiếng cười khẽ đột nhiên bật ra từ kẽ răng.

…Đối với hắn thì mềm lòng như vậy.

Đoán đúng rồi.

Trang Liễm nghiêng đầu sang một bên, che giấu ý cười lạnh lùng hiểm độc trên môi.

Các lớp đi công viên sinh thái được chia thành 2 nhóm, lớp sinh học dẫn trước, giáo viên sinh học yêu vầu lớp trưởng thu lại danh sách các nhóm nhỏ cho tiết học sau.

Giang Dư qua chào Tần Thịnh và Đới Tử Minh rồi tranh thủ lập nhóm, sau đó viết tên Trang Liễm cạnh tên của mình rồi truyền đơn đăng kí xuống.

Đơn đăng kí được truyền tới tay Trang Liễm, Trang Liễm nhìn chằm chằm những cái tên được sắp xếp cạnh nhau vài giây, sau đó mới truyền sang cho người tiếp theo.

Giang Dư gửi sang cho hắn một tin nhắn WeChat: Lát nữa đi cùng đi.

Trang Liễm: Ừ.

Giang Dư suy nghĩ một chút, cuối cùng mới quyết định gửi thêm một biểu tượng cảm xúc, lần này cậu ngoan hẳn, không dám lộn xộn nữa, cẩn thận chọn lựa kĩ lưỡng một cái rồi gửi qua.

Đới Tử Minh đá vào chân ghế, nghiêm túc hỏi, “Tiểu Ngư, ông đang chuẩn bị rời bỏ tổ chức đúng không?”

“Ngẩng đầu lên.” Giang Dư nghe vậy dời mắt, khó hiểu nhìn Đới Tử Minh, “Không có mà. Sao ông hỏi vậy?”

Đới Tử Minh nói, “Vậy sao ông dám bỏ trốn với Trang Liễm hử?”

Giang Dư đảo tròng mắt láo liên, quyết định chọn nói dối hắn, “Ông ngáo ghê, hai người một nhóm, chúng ta ba người nên phải thêm vào một người nữa còn gì, vừa vặn Trang Liễm cũng chỉ có một mình thôi nên tôi chọn cậu ấy luôn.”

Đới Tử Minh nửa tin nửa ngờ, “Chắc không đó? Tôi cứ có cảm giác ông đang tẩy não (*) tôi.”

(*) Cậu đang CPU tôi (你在cpu我): CPU ở đây ý chỉ bộ não, mở rộng ra là tẩy não.

Giang Dư đúng tình hợp lý nói, “Làm gì có!”

Tần Thịnh phía trước bất thình lình phát ra một tiếng cười lạnh, “A, đứa nào ngốc mới tin ông.”

Giang Dư thấy mình vừa bị vạch trần, lập tức nhẫn nhịn cười cười nhéo vai Tần Thịnh, “Anh Tần đừng như vậy mà.”

Đới Tử Minh nhìn hai người bọn họ có chút hoang mang, “?? Không đúng, sao tôi có cảm giác mình vừa bị mắng xong ấy.”