Xuyên Thành Giang Vãn Ngâm

Chương 13: Đầu heo Ngụy



Đoàn người bay về Thải Y trấn.

Lam Hi Thần không hổ là lấy ôn nhu, như trích tiên nổi tiếng mỹ nam tử câu đầu tiên nói ra là quan tâm Giang Trừng thân thể:

- Giang công tử nhưng khỏe mạnh.

- Không ngại.

Bản thân chủ yếu là linh lực tiêu hao quá nhiều nhìn xung quanh tìm tòi nghiên cứu ánh mắt Giang Trừng trong lòng thở ra chỉ sợ các ngươi không tò mò tò mò thì tốt rồi.

- Lúc nãy Giang công tử sử dụng là?

Lam Hi Thần từ Giang Trừng bút tích nhìn không ra Giang gia tuyệt học ngược lại những cái đó tự nhưng giống Lam gia phong cách hơn.

- Là kinh phật.

Giang Trừng cười tủm tỉm hắn nói ra một chút nhưng không nói ra mấu chốt bộ phận gọi người trong lòng như miêu trảo ngứa a ngứa. Đam Mỹ Hài

Ngụy Anh vẫn là cùng Kim Tử Hiên vì chuyện a tỷ mà đánh nhau.

- Giang Trừng ngươi đừng tức giận a.

Ngụy Anh mặt mũi bầm dập bị phạt quỳ cùng kim khổng tước nắm Giang Trừng y phục không cho hắn đi.

- Ta không tức giận.

Giang Trừng xác thực không hề tức giận nhiều năm như vậy hắn sớm thói quen Ngụy Anh gây họa bản lĩnh. Nếu lần nào cũng lên trên cái túi xách sớm vì cao huyết áp mà thăng thiên rồi. Cho nên Giang Trừng đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm Ngụy Anh có điểm hoảng sợ.

Nếu là trước kia Ngụy Anh đại khái sẽ không quan tâm Giang Trừng một ít tiểu cảm xúc nhưng gần nhất tới Cô Tô Giang Trừng biểu hiện làm Ngụy Anh có điểm hoảng. Sư muội không quan tâm ta làm sao bây. Gần nhất ý thức được Giang Trừng có thể sẽ không ở bên hắn, không quan tâm hắn, không lo lắng hắn, không tức giận hắn. Tóm lại là Giang Trừng thế nhưng không cần Hắn. Sư muội cư nhiên không muốn ta.

- Ngươi tức giận. Sư muội sư huynh sai rồi. Ngươi đừng giận nữa sư huynh nữa mà.

Ngụy Anh ôm Giang Trừng làm nũng bán manh trời đất bao la sư muội quan trọng nhất.

- Ngươi sai ở đâu.

Giang Trừng nhìn sưng thành đầu heo vẫn không quên ỏng ẹo tạo dáng sư huynh hết chỗ nói rồi. Nhưng dù trong lòng phun lửa nhưng mặt ngoài vẫn lành lạnh nhìn Ngụy Anh.

- Chọc sư muội không vui là sư huynh lỗi.

Căn bản không ý thức được mình sai ở đâu nhưng da mặt lại dày cực kỳ thuận cột bò lên công lực lại nhất lưu Ngụy không biết xấu hổ.

Sư muội chẳng lẽ giận ta vì ta đánh kim khổng tước. Không đúng nha Kim khổng tước dám nói xấu sư tử sư muội so với ta hẳn càng tức giận hơn mới đúng. Sư muội sao lại giận dỗi rồi. Nhìn Ngụy Anh đem mình suy nghĩ viết hết lên mặt Giang Trừng cảm thấy nắm tay hơi ngứa muốn đấm hắn một phát quá đi. Ngày thường Ngụy Anh cũng hay làm yêu lại làm nũng dính người nhưng hắn lớn lên đẹp, quan trọng nhất là đẹp. Giang Trừng bình thường tuy không phải nhan khống nhưng người phàm là có ánh mắt so với một trương đầu heo mặt này Ngụy Anh thường ngày quả thật đẹp như thiên tiên vậy.

- Đã vậy thì ngươi tiếp tục ở đây quỳ đi suy nghĩ kĩ đi. Ta có hẹn với Hoài Tang rồi. Không tiễn.

Giang Trừng bước đi nhẹ tên không mang theo một tia bụi trần phiêu đi để lại Ngụy Anh ngơ ngác trong theo sao hắn bóng lưng.

Sư Muội. Ngụy Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn theo Giang Trừng phiêu phiêu bạt áo đẹp như tiên dáng người. Sư muội quả nhiên xinh đẹp hả. Không không không giờ không phải là lúc trầm mê sắc đẹp. Sư muội hắn cư nhiên đi rồi, cứ như vậy đi rồi. Ngày thường chỉ cần Ngụy Anh làm nũng một chút, da da một chút Giang Trừng mềm lòng là chuyện sớm hay muộn thôi nhưng lần này không linh. Cư nhiên không linh.

Tiện Tiện muốn khóc đặc biệt muốn khóc, muốn sư muội dỗ cái loại này mới được.

Thứ này sẽ không phải điên rồi chứ Lam Vong Cơ cùng Kim Tử Hiên một trạm một quỳ bên cạnh Ngụy Anh không hẹn mà nghĩ tới cùng một điểm. Cũng không trách hai người lung tung suy đoán Ngụy Anh vác một cái đầu heo lẩm bẩm thì thầm sư muội trường sư muội đoản. Nếu là Ngụy Anh ngày thường có gương mặt đẹp trai cộng điểm thì có lẽ sẽ sinh ra điểm ám muội còn hiện giờ.. ha hả. Chưa xem hắn là biến thái là may rồi. Nhan giá trị không phải là tất cả nhưng nó lại quyết định rất nhiều thứ. Cùng một hành động nhưng giữa người xấu và người đẹp làm vẫn có khác biệt rất lớn. Giang Trừng ở bên kia sát thật cùng Nhiếp Hoài Tang có hẹn.

Giang Trừng hơi xin lỗi ngữ khí hướng Nhiếp Hoài Tang nói, hắn rốt cuộc không yên lòng mình sư huynh:

- Hoài Tang thật có lỗi ta có chuyện phải ra ngoài một lát không thể cùng ngươi làm quạt được.

Kim Tử Hiên tên kia xuống tay không biết nặng nhẹ lỡ như hủy dung thì sao sau này Lam Vong Cơ không thu hàng này về Cô Tô quản giáo. Chẳng lẽ để hắn ở lại Vân Mộng tai họa chính mình cả đời sau.