Xuyên Thành Giang Vãn Ngâm

Chương 14: Tách ra thời gian



Vẫn là đóng gói xinh xinh đẹp đẹp tiễn đi thôi. Xa hương xú gần lâu lâu gặp so với thường ngày gặp không chừng lúc đó cảm tình còn tốt hơn bây giờ nhiều. Ngụy Anh đang khổ tưởng mình nơi nào chọc bảo bối sư muội không vui còn không biết bản thân thân sư muội đã lên kế hoạch đem mình gã đi xa.

Giang Trừng vẫn là trốn xuống núi mua thuốc trị thương. Trở về bôi lên cái đầu heo kia. Hình như mình quên mất cái gì thì phải Giang Trừng một bên cho Ngụy - đầu heo - Anh bôi thuốc một bên suy nghĩ.

Nhớ mang máng là trong nguyên tác Giang Trừng cũng đi mua thuốc trị thương nhưng không phải dùng để chữa đầu heo thì phải. Vì lúc đọc tiểu thuyết không chú tâm nên người nào đó tâm đại đem Ngụy Anh cùng Lam Vong Cơ say rượu ngủ chung một đêm hôm bữa sau bị đánh mấy chục thước rồi tắm suối nước lạnh. Ngụy Anh lại trêu chọc Lam Vong Cơ khiến hai người rớt xuống hang động gì đó. Tìm được đạo cụ âm thiết một mảnh.

Nhưng có Giang Trừng cấm rượu tuyên ngôn Ngụy Anh không dám mua rượu uống say. Còn thuốc say người khác hành động cũng chả có luôn. Không uống say không bị đánh điều kiện mở phó bảng không hợp nên bọn họ bỏ qua một cơ hội lấy kinh nghiệm ủa lộn lấy đạo cụ cơ hội. Kiếm Hiệp Hay

Nhưng âm thiết nếu có thể không xuất thế có khi lại là chuyện tốt cũng nên. Ngụy Anh Âm Hổ phù còn không phải là là âm thiết làm thành sao. Giang Trừng lúc này không biết kịch bản sở dĩ có sẵn là vì tạo ra một thế giới hoàn chỉnh. Không phải lúc nào cũng có thể thay đổi nhưng cũng không phải lúc nào cũng là vững chắc không thể thay đổi.

Giang Trừng bên này bị Ngụy Anh vướng chân không hề hay biết Lam Vong Cơ không có Ngụy Anh cũng sẽ đi suối nước lạnh tắm. Không biết nguyên do vì sao cũng tìm được hang động cũng nhận được âm thiết nhưng trong nguyên tác là Ngụy Anh là cùng Lam Vong Cơ hai người phó bảng biến thành Lam Vong Cơ một người phó bảng. Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì có thể từ sự kiện này quyển tiểu thuyết hắn từng đọc sẽ từ Ma Đạo tổ sư biến thành Lam Gia Hàm Quang Quân truyền.

Ngụy Anh vẫn là bị phụ thân đón trở về Vân Mộng. Trước khi đi còn nước mắt dài nước mắt ngắn năn nỉ Giang Trừng bỏ học cùng hắn trở về Vân Mộng gây chuyện thị phi tiếp. Giang Trừng trực tiếp làm như không thấy Ngụy Anh hắn còn muốn này đôi chân. Mẫu thân đã gửi thư tới cảnh cáo hắn nếu không học tốt nghiệp đã trở lại thì đôi chân này cũng không cần muốn nữa. Không có Ngụy Anh ngày thường quả nhiên bình bình đạm đạm an ổn vô cùng. Nhưng đã quen với gà bay chó sủa phật tử Giang Trừng vẫn là có điểm không quen. Có chút nhàm chán. Thói quen một khi hình thành rất khó để sửa không có Ngụy Anh gây chuyện Giang Trừng An An ổn vượt qua ba tháng cầu học cuối cùng bước lên về Vân Mộng thuyền.

Có ký ức đời trước thêm vào Giang Trừng có điểm không muốn về Vân Mộng không nếm qua được yêu thương được che chở tư vị thì bao nhiêu khổ cũng chịu được.

Vì chưa biết ngọt là gì. Nhưng giờ đã có được yêu thương được nâng niu nhật tử ký ức giờ biến thành một cái khổ cải thìa. Ai vui cho được. Nhưng không muốn về vẫn phải về đời này Vân Mộng là hắn quê nhà hắn do Ngu phu nhân cùng Giang công chủ sinh ra cho hắn ăn mặc ở nuôi hắn tới giờ này. Hắn cần trả công ơn nuôi dưỡng sinh thành chứ không phải túm một cái tay nải phủi mông bỏ đi.

Giang Trừng là một cái có trách nhiệm người tuyệt đối không làm ra như vậy vô trách nhiệm bất hiếu sự tình được. Nhưng phải về không có nghĩa là phải gấp ráp về hắn có thể thông thả du thuyền trở về mà không phải nhảy lên Tam Độc hứng gió lạnh bay gấp về Liên Hoa Ổ.

- Ngọt ghê.

Nằm trên một trương ghế dài bốc sơn trà ăn Giang Trừng hưởng thụ một mình mình bao luôn hạng sang du thuyền, ăn ướp lạnh trái cây, uống nước trái cây ngắm cảnh. Quả nhiên là cổ đại phong cảnh vẫn so với hiện đại tươi mát. Giang- chi phí chung du lịch- Trừng nhàn nhã thoải mái hưởng thụ. Với Giang Trừng mà nói đi du lịch là phải như vậy nè.

Đối với Lam Ngụy hai người tương lai ai một phen sáo, một cây đàn hai thanh kiếm Vân du khắp Thiên Hạ hành vi kịch mũi coi thường. Màn trời chiếu đất thỉnh thoảng là trải nghiệm sinh hoạt nhưng thường xuyên quá thì hết vui rồi. Ăn ngon uống tốt mỗi ngày đặc sản đều đòi tiền hai người kia công lực thâm hậu, tu vi lại cao nhưng lại miễn phí trừ tà a. Chỉ biết chi ra không biết thu vào không dính nhân gian khói lửa thần tiên a. Ở Vân Mộng Ngụy Anh nằm dài trên thuyền nhỏ mòn con mắt trong mong nhà mình nhỏ sư muội sắp thành hòn vọng phu luôn rồi.