Xuyên Thành Giang Vãn Ngâm

Chương 15: Ngụy Anh bị thương



A Trừng sao vẫn chưa tới a. Từ sáng sớm đã chèo thuyền ra bến nơi Giang Trừng nhất định phải đi qua trên đường về chờ a chờ tới lúc thái dương cao cao nắm một cái lá sen che nắng cũng bị nhiệt thành một con nướng Tiện Tiện cũng chả thấy Giang Trừng bóng dáng đâu.

Ba tháng này không có Giang Trừng Ngụy Anh mới phát hiện Liên Hoa Ổ nhưng không như vậy vui vẻ. Trở về nhà hắn cực kỳ vui mừng hôm nay đánh gà rừng, ngày may đào củ sen, ngày mốt lội xuống ao bắt cá. Ngụy Anh làm một cái ham chơi nhưng chống chán người. Chưa được một tuần hắn đã chán chê rồi. Ngụy Anh bắt đầu nhớ Giang Trừng khi nào trở về để có người cùng nhau trêu gà chọc chó cùng nhau lên núi đánh gà rừng, cùng nhau đào củ sen, cùng nhau chèo thuyền hái đài sen, cùng nhau ăn sư tỷ cũ sen xương sườn canh. Chờ a chờ từ thái dương cao cao treo tới hoàng hôn chợt tắc Ngụy Anh mới ủ rũ cụp đuôi trở lại Liên Hoa Ổ

Ngụy- ủy khuất thành 1 đoàn- Anh:

- Sư tỷ.

- A Anh làm sao vậy?

Giang yếm Ly buồn cười nhìn Ngụy Anh uỷ khuất đáng thương vô cùng bộ dáng.

- Sư tỷ.

Ngụy Anh ủ rũ cùng sư tỷ chào hỏi phơi một ngày chờ không được thân thân sư muội Ngụy Anh hiện giờ nhấc không nổi một chút tinh thần

- Sư muội..

- A Trừng, hắn không phải hôm nay mới lên đường trở về sau.

Giang Yếm Ly khó hiểu hỏi Cô Tô cùng Vân Mộng không xa nhưng cũng không gần a. Lần trước bọn họ lên đường đuổi thời gian cũng phải mất mấy ngày nữa là. Nhưng ngự kiếm chỉ mất một ngày Ngụy Anh u buồn hắn cứ tin tưởng vững chắc Giang Trừng trong lòng cũng không thích Vân Thâm bất tri xứ có thể về nhà chắc chắn lập tức tời núi. Hơn nữa Giang Trừng nhất định sẽ ngay lập tức xuất phát lên đường về Vân Mộng. Nhưng Giang Trừng vậy mà một ngày còn chưa về tới. Với linh lực của hắn một ngày ngự kiếm từ Vân Thâm về Liên Hoa ổ mệt điểm nhưng không phải là chuyện không thể làm được.

Nhưng thực chất Giang Trừng không có như Ngụy Anh tưởng tượng lưu luyến Vân Mộng lưu luyến hắn như hắn vẫn nghĩ. Đau lòng quá. Sư muội mau về nhà sư huynh nhớ ngươi muốn chết rồi.

- A Tiện có muốn uống củ sen xương sườn canh không.

Giang Yếm Ly khẽ cười nàng quá quen thuộc với Ngụy Anh cùng Giang Trừng thấy là dõi nhau không gặp lại nhớ nhung đối phương cảm tình rồi.

A Trừng a tiện cảm tình thật là tốt. Hôm nay sư tỷ vẫn như vậy cảm thấy.

- Muốn.

Ngụy Anh đảo qua bộ dáng con chó nhỏ ủy khuất tươi cười ngọt ngào nịnh hót:

- Sư tỷ canh xương sườn củ sen là ngon nhất.

Giang yếm Ly ôn nhu cười nói:

- Như vậy A Tiện phải uống nhiều một chút

- Ân.

Ngụy Anh tuy ở trong lòng còn nhớ thương mình thơm tho sư đệ nhưng hắn trời trên một gương mặt tươi cười. Hắn trong lòng dù xảy ra huyết lệ nhưng gương mặt này vẫn không quên cười. Giang Trừng nằm dài trên thuyền thưởng hoa, thưởng cảnh, thưởng thức đồ ăn vặt dọc đường. Lê thê lước thước đem vốn dĩ có thể đi một ngày đường nhận sinh kéo thành bảy ngày ngày.

- Cha, nương.

Giang Trừng hướng Giang tông chủ, Ngu phu nhân hành lệ thần sắc ôn hòa, có lễ lịch sự tao nhã mười phần.

- Đã về rồi thì đi gặp A Tiện hắn chờ ngươi mấy hồi hôm nay rồi.

Giang Phng Miên không hề cảm thấy không đúng đối với Giang Trừng thay đổi hắn chẳng hề hay biết.

Giang Trừng vốn dĩ đối với phụ thân còn một phầm trăm hi vọng nhưng có thêm kiếp trước ký ức phần đó hi vọng cũng đã tan thành mây khói rồi. Hiện giờ Giang Trừng đối đãi với kiếp này phụ thân càng như đối đãi thủ trưởng thái độ hơn là đối với thân cha. Ngu phu nhân nhăn mi nhìn Giang Trừng bộ dán làm nữ nhân, làm mẫu thân nàng giác quan thứ sáu mách bảo nàng Giang Trừng có điểm gì rất lạ.

Chẳng lẽ bị đoạt xá Ngu phu nhân thần sắc lạnh lùng, nhãn thần như chim ưng sắc bén nhìn chầm chầm Giang Trừng. Nếu không phải Giang Trừng biết mình là con ruột còn tưởng rằng mình là nàng kẻ thù nữa.

- Còn biết trở về.

Soạt. Tử Điện trên tay Ngu phu nhân bất ngờ hóa thành roi dài hung hăng hướng Giang Trừng trên người rút xuống.

- A Trừng.

Ngụy Anh nghe nói Giang Trừng trở về tung ta tung tăng thấu đi lên vừa muốn cho Giang Trừng kinh hỉ nhưng kinh hãi là hắn.

Mở cửa đã thấy Tử Điện của Ngu phu nhân khí thế hung hăng hướng Giang Trừng phóng tới. Với nhãn lực của Ngụy Anh đương nhiên nhìn ra này một roi không phải đùa giỡn. Trúng này một rồi hắn sư muội ít nhất phải dưỡng thương mấy tháng. Không biết hắn lấy ở đâu ra sức lực cùng can đảm Ngụy Anh che chắn ở Giang Trừng trước mặt lãnh chọn kia một roi.

Chát. Tiếng roi chạm vào da thịt thành âm cùng lúc đó Ngụy Anh thân thể ngã về phía trước.