Xuyên Thành Giang Vãn Ngâm

Chương 16: Luyến tiếc



- Ngụy Anh.

Giang Trừng hoảng sợ tiếp được Ngụy Anh ngã xuống thân mình hắn ty đối với Giang tông chủ hoàn toàn hết hy vọng. Nhưng đối với Ngu phu nhân người đem mình sinh ra ở thế giới này người đầu tiên gặp mặt vẫn có cảm tình. Mẫu tử liền tâm cũng không phải nói ngoa. Giang Trừng vẫn đối với mẫu thân có kính trọng.

Làm một cái nữ nhân à không thiếu nữ nàng đối với mang thai mười tháng vất vả sinh hạ mình mẫu thân đau lòng nhiều hơn cái kia không quan tâm hắn phụ thân.

Giang Trừng trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới Ngu phu nhân sẽ hướng Tử Điện về phía mình. Hơn nữa lúc nãy chợt loé qua sát khí.

Nếu là lúc trước Giang Trừng chưa chắc sẽ nhận ra nhưng trải qua thải y Trấn một chuyến trực diện một đống Thủy quỷ sát khí quán khí âm khí ngùn ngục còn nhận không ra nữa thì thì hắn cũng khỏi ra ngoài sân đêm luôn đi cho an toàn.

- Tam nương tử.

Giang tông chủ phản ứng lại không thể tin tưởng nhìn Ngu phu nhân.

Roi đó là hướng về A Trừng nhưng A Tiện.. Giang Phong Miên kiểm tra Ngụy Anh trên người vết thương thấy hắn không đáng ngại mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng một roi tự điện đem Ngụy Anh ngạnh sinh rút bất tỉnh đủ thấy Ngu phu nhân dùng mấy phần lực.

Thấy Ngu phu nhân cùng Giang tông chủ lại cãi nhau Giang Trừng đem Ngụy Anh ôm lên.

- Con đi trước.

Giang Trừng bước chân như bay rời khỏi phòng Ngụy Anh tuy thay hắn cản phần lớn này một roi uy lực. Nhưng roi thứ ngày phạm vi ảnh hưởng vốn quãng Giang Trừng tay trái cũng bị đánh chúng tôi không nặng nhưng giờ cũng tê buốt đau đớn. Không phải đạt xá. Ngu phu nhân thấy được Giang Trừng vết thương một lòng giận dữ cũng lạnh xuống mới ý thức được Chính mình vừa làm gì.

- A Trừng.

Giang Trừng đã đi xa rồi nghe không được phía sau tiếng khắc khẩu mới nhẹ nhàng thở ra ra hắn giờ không biết đối mặt với song thân như thế nào đem Ngụy Anh đưa tới chỗ y tu bắt mạch bốc thuốc đem người ôm về phòng. Giang Trừng thầm may mắn bản thân đời này mày là một cái người tu tiên. Nếu không với kiếp trước trói gà không chặt thể lực kia hắn nhưng ôm không nổi một cái Ngụy Anh hơn nữa là công chúa ôm một đường.

Giang Trừng cho Ngụy Anh thay y phục bôi thuốc ngồi ở hắn bên giường nên vẫn nhìn Ngụy Anh dung nhan nhưng suy nghĩ lại phiêu sa. Ngu phu nhân hướng hắn một roi hắn chưa phản ứng lại Ngụy Anh đã chặn ngang một chân.

Đương người mà Giang Trừng từng cho rằng ở thế giới này yêu thương ngắn nhất nhưng vì tính tình nên không biểu hiện ra ngoài thôi hướng hắn ra tay thời điểm Giang Trừng có điểm hoài nghi bản thân hắn nhân phẩm tệ tới mức cả thế giới không một người thật lòng quan tâm mình. Hay thế giới này chẳng qua là cảnh trong mơ mà thôi. Hắn ảo tưởng quá mứt thôi. Nhưng Ngụy Anh xuất hiện ngạnh sinh chứng minh cho hắn thấy thế giới này vẫn còn có người che chở hắn. Như vậy là đủ rồi.

Trong nguyên tác Ngụy Anh là Giang Trừng thời thiếu niên quang. Hắn quan tâm, trân trọng hắn.

- Ngụy Anh ngươi sẽ giống trong nguyên tác Ngụy Vô Tiện rời đi chứ.

Giang Trừng đột nhiên có điểm luyến tiết nhưng nghĩ đến tương lai Ngụy Vô Tiện theo Lam Vong Cơ rời đi cũng không thèm quay đầu lại nhìn Giang Vãn Ngâm tâm Giang Trừng chợt nhói lên.

Chỉ tiếc rằng người này sẽ không thuộc về mình mãi mãi. Hắn chẳng biết mãi mãi là bao xa nhưng Giang Trừng chợ cảm thấy may mắn vì giờ phút này Ngụy Anh ở bên cạnh hắn. Như vậy là đủ rồi mãi mãi, cả đời quá dài quá hư vô mờ mịt vẫn là quý trọng cái trước mắt. Đừng để mất đi mới thấy hối tiếc lúc đó cũng đã muộn màng rồi. Ngụy Anh vốn đã tỉnh lại nhưng lại không dám mở mắt ra. Gì, mình rời đi đâu chứ. Hơn nữa nguyên tác Ngụy Vô Tiện lại là thứ gì. Ngụy Anh dám khẳng định người trong miệng Giang Trừng tuyệt đối không phải mình. Liên Hoa Ổ là nhà của hắn, hắn sao có thể không về nhà được chứ.

Ngụy Anh hiện giờ không biết có một số thứ không thể nói quá chắc chắn.. Nếu không vã mặt thời điểm toan sảng vô cùng. Hắn không biết hắn tương lai xác thật rời đi Liên Hoa Ổ nhưng không phải một thân một mình rồi đi. Mà nhân tiện bắt cóc luôn Liên Hoa Ổ thiếu chủ Vân Mộng Giang thị thiếu tông chủ Giang Vãn Ngâm.

Có ngươi chờ địa phương tức là nhà với ta mà nói ngươi là ta giá. Giang Trừng thủ Ngụy Anh thủ một đêm. Ban đêm Ngụy Anh phát sốt Giang Trừng lo lắng cho hắn lau người, cho hắn hạ nhiệt độ, cho hắn uống thuốc, uống nước một đêm cơ hồ không ngủ được miếng nào. Trời gần sáng Ngụy Anh thân nhiệt cũng bình thường lại Giang Trừng mới trèo lên giường cùng Ngụy Anh cùng nhau ngủ.

Mệt chết hắn. Chăm sóc người bệnh quả nhiên rắc rối vô cùng.