Xuyên Thành Giang Vãn Ngâm

Chương 4: Thay đổi



Phụ thân không như vậy thường xuyên ra cửa nửa. Phụ thân không thường xuyên đi xa nhà nên Giang Trừng cùng Phụ thân có nhiều thời gian gặp gỡ hơn.

Hắn còn rảnh rỗi dạy vỡ lòng cho Giang Trừng cùng Ngụy Anh. Không chủ yếu là Ngụy Anh, Giang Trừng chỉ là mang thêm mà thôi.

Ngụy Anh rất thông minh một điểm liền thông đối với Ngụy Anh phụ thân luôn khen ngợi có thêm. Giang Trừng chính mình nếu không phải trước đó đã có cơ sở e rằng đã bị Ngụy Anh đuổi kịp rồi.

Giang Trừng là một cái rất hiếu thắng oa nhi cho nên mỗi ngày ra sức học tập. So với trước kia lười nhác thái độ quả như trên trời dưới đất.

Nhưng cũng chả có tác dụng gì Ngụy Anh vẫn là từng bước ép sát. Sao lại cùng Giang Trừng ngang nhau thành tích, vững vàng tiến bộ thẳng tới siêu việt Giang Trừng vững vàng ép hắn một đầu.

Học tập bất cứ thứ gì Ngụy Anh vĩnh viễn so với Giang Trừng cường một đầu. Giang Trừng tuy không cam lòng nhưng cứ tưởng Ngụy Anh thiên phú cực cao nên cũng không nhiều ít bất bình. Chỉ trách bản thân không cái đó thiên tư thôi.

Nhưng một ngày hắn thấy được phụ thân cho Ngụy Anh khai tiểu táo tiểu Giang Trừng chợt hiểu câu danh sư xuất cao đồ có ý nghĩa gì.

Ngụy Anh sở dĩ tiến bộ bằng tốc độ cưỡi phi kiếm ngoài thiên phú ngộ tính cực cao còn có danh sư dích thân dạy đỗ. Phụ thân người sợ Ngụy Anh theo không kịp ta chương trình học cho nên lên cầm tay giáo hắn sau.

Thật sự là một cái thập phần tốt sư phó đâu. Ngươi có từng nghĩ tới ta một chút không, chỉ một chút, một chúc xíu thôi. Giang Trừng không thức đêm ôn tập nữa, cũng không nửa đêm lén lên liều mạng luyện kiếm nữa, không có ý nghĩa rồi.

Đệ nhất, để nhị gì đó Giang Trừng chợt nhận ra trông cậy vào làm phụ thân chú ý bằng cách này quá ngốc, quá ấu trĩ. Cũng sẽ vĩnh viễn không thành công chỉ bằng hắn là Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm, không phải Ngụy Anh, Ngụy vô tiện.

Cho nên Giang Trừng dù bị mẫu thân đại nhân phạt quỳ từ đường, bị mắng heo chó không bằng, bị đánh roi cũng không như lúc trước điều mạng. Tỷ tỷ vĩnh viễn chỉ biết Ngụy Anh trước hắn chỉ là cái đi kèm sản phẩm thôi.

Ngụy Anh tên kia không nói mỗi ngày trêu gà chọc chó. Không hắn chỉ trêu gà hắn sợ chó nên không dám trêu chó. Giang Trừng thường xuyên bị liên lụy bị phạt, bị đánh, bị mắng không một ngày yên ổn.

Bởi vì không ai yêu mình cho nên càng phải yêu bản thân hơn nữa.

Giang Trừng trong đầu không biết vì sao hiện lên câu nói này tuy không nhớ mình ở đâu nghe qua nhưng Giang Trừng cảm thấy thật phần chí lý. Không cần người khác yêu hắn, hắn ái chính mình là đủ rồi.

Giang Trừng mười lăm tuổi, Ngụy Anh mười bảy tuổi hai người bị Giang Tông chủ đóng gói gửi tới Vân tâm bất tri xứ cầu học.

- A Trừng ơi.. A Trừng.. chúng ta vì sao phải đi xa như vậy cầu học chứ ở Liên Hoa ổ không tốt sao.

Ngụy Anh khóc lóc thảm thiết ôm chặt Giang Trừng eo không buông tay. Sư muội eo thật nhỏ a.

- Ngươi đi tìm mẫu thân nói đi.

Giang Trừng cười lạnh quỷ biết hắn việc gì cũng phải đi. Rõ ràng chỉ cần gửi Ngụy Anh một người đi là được rồi.

- Đừng sư muội. Ngươi không thương ta nữa sao.

Ngụy Anh sống không còn luyến tiếc gì ôm chặt Giang Trừng eo.

- Thật tế.

Đặt ở trên eo Giang Trừng móng heo nhân cơ hội sờ xoạng vài cái.

- Ai là người sư muội.

Giang Trừng thói quen Ngụy Anh ngày thường động kinh mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đáng rồi. Nhưng tên này nữa điểm cũng không ảnh hưởng.

Này da mặt.. Giang Trừng cũng phục

Từ bảy tuổi tới mười lăm tuổi này tám năm Giang Trừng từ lúc đầu ghét bỏ hận không thể để Ngụy Anh cách hắn càng xa càng tốt đến bây giờ thói quen hắn tồn tại. Phải thói quen.

Thói quen người nào đó mỗi ngày không biết sống chết gây họa tính tình ồn ào huyên náo không được an tĩnh một phút một giây nào. Ăn cơm cũng phải cùng hắn đoạt nếu không ăn không thơm, ngủ phải ngủ cùng một trương giường. Giang Trừng đã từng muốn phân phòng ngủ nhưng nhưng Ngụy Anh lại chết sống không đồng ý.

Bởi vì Giang Trừng chê giường nhỏ thật đuổi hắn qua phòng khác lý do không biết tên kia ở đâu ôm về một trương cự đại giường. Một chương siêu lớn giường.

Đừng nói là bọn họ hai người cho dù năm cái Giang Trừng cũng dư giả nữa. Tâm mệt. Rồi sao đó hễ Giang Trừng tìm lý do gì Ngụy Anh cũng không dao động.

Dường như ý đã quyết ăn vạ trong phòng hắn cả đời nên Giang Trừng cũng lười đuổi hắn nữa. Kệ hắn đi. Dù sao hai cái nam nhân ngũ chung lại không mang thai được.

Ngây thơ Giang Trừng không biết cái gì là đoạn tụ ngày sau biết được cũng đã muộn mất rồi. Sơn dương đã rơi vào tay sói rồi.

Tương lại không ai biết được hiện tại Giang Trừng thu thập chính mình đồ đạt sẵn tiện đem trên người Họ Ngụy nhãn hiệu lâu đời keo dính chó xé xuống. Giang Trừng lười Quản treo trên người mình hình người vật trang trí chuyên tâm thu dọn hành lý.

Trong truyền thuyết Vân Thâm bất tri xứ sinh hoạt không khác gì khổ hạnh cao tăng. Mà Giang Trừng bản thân thuộc loại nuông chiều từ bé quý công tử không chuẩn bị kỹ càng một chút thì thật tình xin lỗi chính mình.