Xuyên Thành Giang Vãn Ngâm

Chương 5: Kí ức Khôi phục



Người tu tiên Kết đan là có thể ngự kiếm Phi hành. Cô Tô Cách Vân Mộng không xa Ngụy Anh cùng Giang Trừng, Giang Yếm ly dẫn đầu môn sinh đến Cô Tô cầu học.

Sau một hồi rối loạn về chổ ở đoàn người quyết định định xuốt đêm lên đường tới Vâm Thâm Bất tri xứ.

* * *Ta là đi đường thời gian ___

Đứng bên cạnh Vân Thâm bất tri xứ cho một đám có áo tím người chăm chú nhìn vào trung gian cái kia anh Tuấn nhất thiếu niên.

- Cái kia chúng ta thư giới thiệu mất rồi.

Ngụy Vô Tiện cười gượng sau khi lục tung trong người những nơi có thể cất chứa đồ vật.

Quả yêu chó còn đáng tin cậy hơn Ngụy Anh. Giang Trừng trầm mặc không cảm xúc vô cùng bình tĩnh nhìn Ngụy Vô Tiện gương mặt anh tuấn đang đàm phán với Lam gia người.

- Haiz.

Thở dài từ trong ngực lấy ra một con Thư như ám khí phóng ngay kia trương chướng mắt mặt.

- Thư giới thiệu, sư muội ngươi quả nhiên là chuẩn bị chu đáo. Sư Huynh yêu ngươi chết mất.

Ngụy Vô Tiện nhìn trong tay mình hình phong thư như hưng phấn ôm lấy nhà mình ngạo kiều sư đệ. Ở trên mặt hắn hôn một ngụm. Bẹp.

- Buông ra.

Sắc mặt hắc có thể cùng đáy nồi so sánh Giang Trừng gằng từng chữ nói.

Tuy đã quá quen thuộc Ngụy Vô Tiện cái này cẩu tính tình nhưng Giang Trừng phát hiện thứ này mỗi ngày đều khiêu khích hắn nhẫn nại đổi mới.

Nhịn Giang Trừng ngươi phải nhịn. Đây là nhân gia cổng lớn ngươi không thể sát sinh không thể sát sinh.

- Ai nha sư muội chúng ta a a.. úa.

Ngụy Vô Tiện triều Giang Trừng tề mi lộng nhãn bắt đầu nói hưu nói vượn. Nhưng chưa chưa nói được một câu chợt tắt tiếng. Miệng đóng mở nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Lam Vong Cơ mặt lạnh tanh buông một câu rồi xoay người rồi đi luôn:

- Đồi bại phong tục.

- Lam gia cấm ngôn quả nhiên thích hợp ngươi.

Nhìn Ngụy Vô Tiện khổ qua mặt Giang Trừng tâm trạng bay lên. Đôi lúc vui sướng là muốn thành lập ở người khác thống khổ phân nhượng.

Sư muội giờ không phải lúc ngưỡng mộ nhân gia pháp thuật đâu.

Ngụy Vô Tiện hoảng sợ nhìn mình sư đệ khóc không ra nước mắt lôi kéo Giang Trừng y phục.

Đáng đời ngươi. Giang Trừng đọc hiểu Ngụy vô tiện ánh mắt không chút khách khí trừng trở lại.

Sư muội ngươi không thương ngươi thân thân sư huynh nữa. Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu diễn.

Không thương chó còn so với ngươi dễ thương hơn nhiều. Giang Trừng lạnh lùng.

Ngụy Vô Tiện bị đã kích ngây người.

Trong thời gian hai người mắt đi mày lại Lam gia môn sinh đã giải thích lam gia cấm ngôn thuật hạn chế. Nghe chỉ tới thời gian sẽ tự động hóa giải Giang Trừng mới thư khẩu khí trong lòng nho nhỏ lo lắng mới biến mất tăm.

Tiếp tục đã kích Ngụy Vô Tiện bằng ánh mắt.

* * * Ta là vào ở Cô Tô tuyến phân cách____

Giang Trừng bình tĩnh mở mắt ra nhìn xa lạ trần nhà chớp chớp mắt mới nhớ tới đây là Vân thâm bất tri xứ. Hắn còn ở Cô Tô.

Nhìn thoáng qua bên cạnh lạnh lẽo giường chiếu Giang Trừng nhớ tới trong giấc mơ cảnh tượng không khỏi trầm tư.

Giang Trừng từ nhỏ đã thường mơ những giấc mơ kỳ lạ. Những căn nhà được xây bằng xi măng cốt thép, dù hắn chả biết xi măng là thứ gì nhưng có vẻ rất chắc chắn. Bầu trời phi cục sắt gọi là máy bay có thể chứa hàng trăm người.

Đi đường không phải xe ngựa hay ngự kiếm mà thay vào đó là nhiều loại công cụ khác, ăn mặc kỳ lạ phong cách nam nữ già trẻ lớn bé một thế giới hoàn toàn mới lạ.

Bản thân chỉ mơ thấy những thứ này

Giang Trừng cũng thấy quen rồi nhưng hôm nay hắn mơ thấy Ngụy Vô Tiện, đó là trước đây chưa bao giờ có sự. Ngụy Vô Tiện cùng một cái bạch y nam nhân đánh nhau. Ngụy vô tiện cười tiện hề hề không Chút đứng đắn leo tường thứ này trước giờ thường xuyên như vậy Giang Trừng đã muốn thói quen rồi.

Nhưng này không đại biểu người khác sẽ luôn chiều hắn này tật xấu.

Một cái mặt bạch y, màu trắng đai buộc trán tuấn tú công tử. Ân nếu hắn nhìn không lầm thì đó là cấm ngôn Ngụy Vô Tiện vị kia.

Quả nhiên Giang Trừng thấy Ngụy vô Tiện nói gì đó bộ dáng. Hai người nói gì Giang Trừng không biết nhưng không được bao lâu là đánh nhau rồi.

Sẽ không phải chuyện đang xảy ra chứ. Giang Trừng nhìn trống rỗng đệm chăn đưa tay sờ bên cạnh vị trí.. lạnh lẽo.. rõ ràng là mùa hè nhưng Giang Trừng trong lòng chợt lạnh lẽo.. Ngụy vô tiện.. Ngụy Anh..

Mặc vào y phục sách theo vũ khí Giang trừng đẩy cửa ra ngoài. Chỉ mong đó là hắn cảnh trong mơ mà thôi.. Giang Trừng tuy thiên phú không bằng Ngụy Vô Tiện nhưng trong thế gia công tử cũng tương đương suất chúng. Hành tẩu ban đêm cũng không nói chơi

Hơn nữa, hôm nay ánh trăng rất sáng Cô Tô cô bầu trời đêm rất đẹp nhưng Giang Trừng lúc này vô tâm thưởng thức

Hắn chỉ nghĩ nhanh hơn một chút tìm được Ngụy Vô Tiện.