Xuyên Thành Giang Vãn Ngâm

Chương 6: Trời sinh 1 đôi



- Phân cho ngươi một vò rượu.

Ngụy Vô Tiện thiếu đánh thanh âm truyền tới làm bước chân Giang Trừng cứng lại. Nhìn hai người nhanh chóng đánh thành một đoàn Giang Trừng tâm chợt lạnh. Đáy lòng dự cảm không lành càng cường cảm giác có thứ gì đó quan trọng sắp mất đi vậy.

- Ngụ.. y..

Giang Trừng muốn bước tới kéo hắn lại nhưng Ngụy Vô Tiện lại lôi kéo Lam Vong Cơ lại. Cả hai từ trên tường ngã xuống ôm nhau thắm thiết. Hình ảnh như vậy khiến Giang Trừng dừng bước. Trong đầu có âm thanh liên tục nói cho hắn hai người có bao nhiêu xứng đôi, có bao nhiêu hợp nhau, tựa như trời đất tạo nên một đôi

Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh một đen một trắng hai người ôm nhau, hôn môi, kề vai sát cánh

Tuy thấy không rõ mặt nhưng Giang Trừng nhận ra hai cái vai chính là Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ.

Nhiều xứng một đôi. Đầu đau như búa bổ Giang Trừng ôm đầu cố nén cho mình không ngay tại chỗ bất tĩnh. Trong đầu lung tung rối loạn tin tức khiến cho hắn không còn tinh lực quản hai cái nam nhân đêm khuya ôm ấp kia nữa. Giang Trừng cũng không biết như thế nào trở lại phòng ngủ, như thế nào thay y phục, như thế nào leo lên giường rồi mới ngất xỉu. Giang Trừng kỳ thật trong xương cốt vẫn rất kiêu ngạo.

Cho dù ngày thường không thể hiện ra nhưng không có nghĩa là hắn không có ngạo cốt. Tương phản hắn cực kỳ kiêu ngạo Giang Trừng ngạo cốt bị bản thân hắn liễm đi. Chính mình vết thương một mình liếm láp.

Hắn không cần người khác thương hại hay đồng tình. Ngoài Ngụy Vô Tiện ra không ai phát hiện Giang Trừng cái này một thân ngạo cốt. Nhưng hôm nay có vẻ đã khác ngày xưa rồi. Đi đêm uống rượu cùng nam nhân khác ôm ấp bị Giang Trừng thấy được. Ngụy Vô Tiện lại bỏ lỡ tốt nhất giải thích cơ hội bởi vì Giang Trừng đau tới ngất xỉu Ngụy Vô Tiện thì còn đang bị phạt.

- Ta là xuyên qua sao.

Tĩnh lại Giang Trừng hay là Giang An Bình thở dài. Ngày hôm qua lộn xộn ký ức đã ngay ngắn trật tự trở lại. Hắn cũng nhớ ra mình kiếp trước rồi

Kiếp trước nhắn tên Giang An Bình giới tính nữ. Vì sao lại xuyên qua thành một bộ tiểu thuyết vai phụ thì hắn cũng không biết nữa. Có lẽ ông trời thương xót hắn chết quá trẻ cho hắn một cơ hội sống tiếp. Ngoài lý do này ra cũng không còn lý do khác phù hợp cả. Trước giờ bản thân chỉ là một cái bình thường người không có gì đặc thù cả. Muốn xuyên qua cũng là người khác thương chứ. Giang Trừng không hiểu ra sao.

Tuy nhiên Giang Trừng không hề muốn trở lại thế giới củ cũng không muốn giống như thư trung Giang Trừng giống nhau. Giang Trừng muốn thay đổi tương lại. Con bướm cánh nhẹ nhàng có thể làm nổi lên gió lốc. Hắn tuy chỉ là một cái vai phụ nhưng quan trọng diễn xuất cũng không ít a. Sao có thể không thay đổi được gì.

Giang gia diệt môn quan trọng mấu chốt là ở Ôn gia trên người. Nhưng Giang Trừng một cái thiếu chủ Giang gia chẳng lẽ chạy tới Ôn gia học tên lùn nằm vùng. Làm sao được.

Không nói hắn gương mặt này ít ra cũng ở thế gia công tử xếp hạng đứng thứ năm. Ôn gia người cũng không phải đều là kẻ khờ. Chạy tới ám sát Ôn gia gia chủ hắn có thể trở về hay không mới quan trọng nè.

Nhân gia một cái Nguyên Anh Hậu Kỳ tu vi ngay cả hắn thân cha cũng không phải đối thủ huống chi là tu tiên tân thủ Giang - gà mờ - Trừng.

"Có thể thay đổi bao nhiêu thì thay đổi bấy nhiêu đi. Ít ra mình tuyệt đối không nhận người ta kim đan như vậy là được chứ gì. Cũng sẽ không tin Ngụy Anh chuyện ma quỷ nữa" Giang Trừng ở đây khác với trong nguyên tác Giang Trừng

Bởi vì nàng lúc trước tuy không có ký ức nhưng nàng suy nghĩ theo tư duy của người trưởng thành. Nàng rõ ràng bản thân trong mắt người khác thế nào. Nàng tiêu sái hơn bởi vì nàng tâm rất nhỏ. Với phụ phân biết rõ bản thân vĩnh viễn không bằng Ngụy Anh Giang Trừng cũng không nghĩ tới thân cận phụ thân nữa.

Hiếu thuận, cung kính có thừa làm một cái đủ tư cách giang gia người thừa kế. Nhưng mà tuyệt đối không có hài tử đối với phụ thân ngưỡng mộ cùng sùng bái. Với nương Giang Trừng biết nàng hi vọng mình vượt qua Ngụy Anh. Biết nàng hy vọng bản thân trở thành phụ thân mình tán thành người thừa kế. Cho nên yêu cầu hắn nghiêm khắc nhưng Giang Trừng bản thân thật tình không vui đương cái gì thiếu tông chủ cả. Hắn từ trước đến nay không thấy là hy vọng mà là trách nhiệm.

Giang Trừng từ trước nay đến bây giờ đều nhìn không thấy quyền lợi chỉ thấy trách nhiệm đè nặng trên hai vai của mình thôi. Giang Trừng chỉ bảo đảm dùng sinh mệnh vệ người dân Vân Mộng, bảo vệ Liên Hoa Ổ mà thôi.