Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 92: "Ý là muốn cầu hôn."



Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, Chu Diễn cầm mấy tấm huy chương.

Trên đường lúc trở về nói chuyện phiếm, Chu Diễn đem chuyện thợ chụp ảnh trẻ thuận miệng nói ra.

Khương Tân Tân nhanh đậu xe ven đường, nghiêng đầu, hai mắt sáng lên truy hỏi: "Cái gì?? Có thợ chụp ảnh chụp lén tôi sao? Hắn cao bao nhiêu, có đẹp trai hay không??"

Chu Diễn: "..."

"Uy!" Chu Diễn một mặt im lặng: "Cô cần gì phải hưng phấn như vậy?"

"Đương nhiên a!" Chu Diễn là tiểu hài tử rắm thối biết cái gì a, cậu căn bản không hiểu tâm tư mỹ nữ a.

Trước khi xuyên sách, Khương Tân Tân được người ta theo đuổi đã quen. Không nói khoa trương chút nào, thời học sinh được nam sinh theo đuổi còn nhiều hơn so với Chu Diễn hiện tại.

Về sau cho dù cô đang yêu đương, người đến bắt chuyện thậm chí còn nói "Tôi không cần cô đáp lại, chỉ cần yên lặng làm lốp xe dự phòng" như này cũng rất nhiều.

Trước kia cô hoàn toàn cảm thấy phiền, bởi vì cô sẽ cãi nhau với bạn trai vì loại chuyện này, nhưng bây giờ từ lúc xuyên sách tới, đột nhiên ở thế giới này có chút thanh tĩnh, cô ngược lại có chút... Không quen?

Chu Diễn đầy vẻ khinh bỉ: "Hết hi vọng đi, còn không cao bằng Chính Phi, cũng không đẹp bằng Chính Phi, so với ba tôi, như là lên cung trăng chạm đồ sứ."

Không cao bằng Nghiêm Chính Phi?

Trong nháy mắt Khương Tân Tân không còn xúc động muốn tìm hiểu.

"Nha."

Bất quá rất nhanh cô đã tìm được lý do để giày vò Chu Diễn: "Cậu xem lại mình đi, cậu còn nói luôn bênh tôi, thừa nhận đi, cậu là con của ba cậu, nên cậu mới giúp ba mình."

Chu Diễn: "?"

"Không, tôi nói chính là sự thật." Chu Diễn vẻ mặt thành thật: "Với lại, với thân phận của cô, hắn lập tức đến chụp Tôn lão sư."

"Loại đàn ông này căn bản không thể so được với cô." Chu Diễn kết luận: "Tôi là giúp lý không giúp người thân."

"Vậy chúng ta không phải người chung đường." Khương Tân Tân nói: "Tôi luôn luôn bênh người thân không nói đạo lý. Cho nên, cậu đến cùng là giúp tôi hay là giúp cha cậu."

Chu Diễn không thể nhịn được nữa, đành phải xuất tuyệt chiêu: "Vậy còn cô, nếu tôi với ba cùng rơi xuống sông, cô sẽ cứu ai?"

Khương Tân Tân: "..."

Cô chỉ có thể nói: "Tôi chúc cậu về sau tìm được bạn gái mỗi ngày đều sẽ hỏi cái vấn đề này."

Hiện tại tốc độ phản ứng của Chu Diễn khá nhanh: "A, sẽ không. Tôi chỉ có thể chịu đựng được trong nhà của chúng ta có một người làm diễn viên là đủ rồi."

Thế là trên đường về nhà hai người cãi nhau, khi trở về biệt thự Chu gia, Dương quản gia dẫn đầu mấy a di đứng trước cửa nghênh đón bọn họ, hai người vừa mới xuống xe, mấy người kia cũng bắt đầu vỗ tay nhiệt tình, làm Chu Diễn có một loại ảo giác: Cậu tham gia không phải là đại hội thể dục thể thao ở trường học, mà là thế vận hội Olympic...

Chu Diễn bên tai ửng đỏ, khó chịu nói: "Cũng chỉ là đại hội thể dục thể thao mà thôi..."

Dương quản gia mặt đầy sự vui mừng: "Cái đó thiếu gia cũng rất lợi hại! Cầm được bốn tấm huy chương!"

"Nhìn thấy không." Khương Tân Tân thấp giọng nói với Chu Diễn: "Cậu có tin hay không, nếu cậu thi đỗ đại học, Dương thúc sẽ treo băng rôn khắp thế giới, đồng thời tìm người khua chiêng gõ trống, làm cho cả khu này đều biết thành tích thi tốt nghiệp trung học của cậu rất tốt."

Chu Diễn nghĩ nghĩ đến chuyện dố, nhanh chóng đi vào nhà.

Tiến vào phòng khách thì mới phát hiện, bên cạnh tủ TV không biết lúc nào đã có thêm một tủ thủy tinh trong suốt.

Khương Tân Tân đem mấy tấm huy chương kia bỏ vào trong tủ thủy tinh.

Ngay lúc cô đang bày huy chương, không có thấy ánh mắt của Chu Diễn đứng ở sau lưng cô có bao nhiêu mềm mại.

Kỳ thật muốn nói Chu Diễn là tiểu tử do cha mẹ sơ sót, vậy cũng không phải. Là Chu Minh Phong hay là Chung Phỉ đều ở rất quan tâm cậu, chỉ là hai người bọn họ cảm thấy như vậy rất nội liễm, lại thêm bọn họ ở thời học sinh vốn chính là học sinh khá giỏi, đối với giấy khen không quá để ý... Thời điểm Chu Diễn học tiểu học có đến nhà một bạn học chúc mừng sinh nhật, cậu nhìn thấy nhà bạn học đó dán giấy khen trên tường, bên cạnh giấy khen còn dán một hình dán ngón tay.

Lúc ấy cậu thấy bắt mắt.

Bạn học còn không tốt ý nói cha mẹ hắn nhất định phải dán lên.

Từ tiểu học đến sơ trung, thành tích của cậu vẫn luôn rất tốt, cũng nhận được không ít giấy khen, nhưng mỗi lần cầm về, cha hoặc mẹ cậu đều không giống ba mẹ bạn học kia.

Bọn họ chưa từng nói muốn dán giấy khen của cậu lên tường.

Hiện tại cậu đã mười sáu tuổi, những chuyện này cũng đã sớm buông xuống, cũng gần như quên mất, nhưng hôm nay nhìn Khương Tân Tân đem huy chương cậu nhận được đặt trong tủ kính, bộ dáng thật thận trọng, cậu đột nhiên đã cảm thấy ——

A, tôi không hề tiếc nuối.

*

Yên Kinh sau một đêm đã vào thu.

Khương Tân Tân thay đổi thành trang phục mùa thu xinh đẹp, bạn tốt của cô là Tôn Văn Thanh muốn nghênh đón bữa tiệc lớn nhất của năm nay —— thu đến rồi nên dọn nhà thôi!

Tôn Văn Thanh đầy sự vui vẻ, Khương Tân Tân là bạn tốt của cô ấy, đương nhiên là sẽ đến đó giúp rồi.

Bận rộn hết hai ngày, Tôn Văn Thanh cuối cùng đã thành công có một căn nhà thuộc về riêng mình, căn hộ mặc dù không lớn, nhưng lại thuộc về mình cô. Bởi vì quá vui vẻ, nên vào buổi tối mùa thu này, Khương Tân Tân bồi Tôn Văn Thanh uống rượu. Nhà mới của Tôn Văn Thanh có một cửa sổ lồi rất lớn trong phòng ngủ, trên cửa có đệm bông, hai người ngồi ở trên cửa, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, thật sự hài lòng tới cực điểm.

Hai người đều rơi vào trạng thái say rượu.

Lúc Chu Minh Phong tới đón Khương Tân Tân, tâm tình có chút vi diệu.

Dù sao, ngày bình thường ở cùng với anh cô luôn đề phòng, không uống rượu.

Bây giờ khi ở nhà bạn lại uống rượu, uống đến mức quên cả trời cả đất.

Bất quá Khương Tân Tân cũng không có uống say, so với lần say rượu trước, lần này tốt hơn rất nhiều. Dù vậy, cô vẫn bắt Chu Minh Phong cõng mình. Có thể là do đã vào thu, mà trên đường phố cũng không có người nào. Tiểu khu của Tôn Văn Thanh quản lý cũng nghiêm ngặt, Chu Minh Phong không muốn quấy rầy Tôn Văn Thanh, lúc tới nơi anh liền dừng xe ở bãi để xe đối diện tiểu khu.

Khương Tân Tân ghé trên lưng Chu Minh Phong, rồi dùng sức hít hà người anh, đột nhiên cảnh giác nói: "Trên người anh tại sao lại có mùi nước hoa?"

Chu Minh Phong xác định: Mặc dù cô không say giống như lần trước, nhưng khả năng não đã không bình thường.

"Em ngửi kĩ lại mùi kia đi, có phải là của em hay không." Chu Minh Phong ôn thanh nói.

Khương Tân Tân lại ngửi ngửi cổ tay của mình.

Quả nhiên là mùi của cô: "... Nha."

Oan uổng cho anh rồi. Vậy khẳng định phải đền bù một chút, cô ôm chặt cổ anh, rồi bẹp một cái trên mặt anh.

Cùng với Khương Tân Tân trước đó, Chu Minh Phong đích thật là một cái người không nói nhiều, anh cũng không thích nói nhảm. Nhưng khi đi cùng với cô, chắc là bị truyền nhiễm, vậy mà anh đã quen với việc mỗi ngày đều sẽ nói chuyện với cô một chút, lúc trước anh cảm thấy mình không muốn nói nhảm.

"Em muốn biết kế hoạch nhân sinh của anh không?" Chu Minh Phong đột nhiên hỏi.

Giọng anh truyền trong gió, rồi được gió thu đưa đến bên tai cô.

Khương Tân Tân: "Anh còn có kế hoạch nhân sinh sao?"

"Ân, là trước kia." Trăng sáng sao thưa, người đàn ông cõng người phụ nữ, hai người cũng không có việc gấp, cứ như vậy nhẹ nhàng tự tại đi trong gió thu: "Trong kế hoạch nhân sinh trước kia của anh, anh hi vọng đến lúc mình khoảng tầm sáu mươi lăm tuổi sẽ về hưu. Về phần chuyện công ty, nếu a Diễn có năng lực, anh sẽ giao cho nó, nếu như nó không có năng lực lãnh đạo, anh sẽ thuê mấy vị quản lý chuyên nghiệp đến quản lý công ty."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, anh sẽ trở về quê, về Giang Hoàng." Chu Minh Phong nói nhẹ: "Lúc đó chắc hẳn A Diễn đã có gia đình của mình, khả năng sẽ không cần anh quan tâm nó, mấy năm trước anh mua một trang viên ở Giang Hoàng. Sau này khi trở về, nếu bạn bè tốt còn khoẻ mạnh, thì thỉnh thoảng cùng bọn họ tụ họp một chút, trong trang viên có hồ nước, thỉnh thoảng anh đi câu cá ở đó. Đương nhiên, anh sẽ ở tu sửa một phòng sách trong trang viên."

Đánh cờ, câu cá, đọc sách, hoặc là cùng bạn tốt khoẻ mạnh tụ họp một chút.

Đây là tương lai của Chu Minh Phong.

Rất yên tĩnh và yên bình, nhưng Khương Tân Tân là người thích náo nhiệt, nên cảm giác một tia cô tịch: "Như thế, không phải rất cô đơn sao? Hoặc là, trước anh không có ý nghĩ muốn tái hôn sao?"

Chu Minh Phong bật cười: "Em nói rất đơn giản."

Abh dừng một chút, thanh âm trong trẻo: "Anh biết đi đâu tìm một người tên Tân Tân đây."

Khương Tân Tân trong nháy mắt ngơ ngẩn.

Kỳ thật anh chưa từng nói yêu cô.

Chu Minh Phong không sợ cô đơn. Mấy năm gần đây anh đã sớm luyện thành thói quen một người. Nếu như không phải bởi vì một chuyện kia, nếu như không phải mẹ Khương tìm tới cửa, anh căn bản sẽ không tái hôn.

Khương Tân Tân nghe lời này, liền ôm anh chặt hơn.

"Về phần cô đơn " Chu Minh Phong cười: "Khả năng có người thì cần làm bạn, bất luận là người nào cũng được, nhưng anh không giống vậy, anh so với bọn họ không giống nhau."

Khương Tân Tân ừ một tiếng: "Anh là ai a, anh khốc chết rồi."

Người đàn ông này thật sự nơi nào cũng đều cue khác người bình thường, nhất định phải thể hiện cái khác của mình...

"Em thì như nào?" Chu Minh Phong lại hỏi.

"Cái gì?"

"Ý anh là kế hoạch nhân sinh của em trước đây."

Khương Tân Tân lẩm bẩm một câu "Ai lại nghĩ cái này lúc tuổi còn trẻ a"...

Đều vội vàng kiếm tiền, nào có thời gian suy nghĩ kế hoạch nhân sinh.

Bất quá anh đã hỏi, cái kia cô phải hảo hảo suy nghĩ một chút đi!

Nếu như cô không xuyên sách, nếu như cô còn sống...

"Em sẽ có một căn hộ thuộc về chính mình, cũng lớn như của Văn Thanh vậy. Sau đó làm một tiệm làm móng tay..." Khương Tân Tân nói: "Còn việc về hưu en chưa từng nghĩ đến, nhưng mục tiêu của em là, đến lúc năm mươi tuổi sẽ về hưu, thời gian kế tiếp là tiêu xài toàn bộ tiền em kiếm được, có sức lực thì đến chỗ này đi chỗ kia một chút, không có sức thì tản bộ gần nhà. Lúc đó bạn bè của em đều kết hôn có con rồi, nói không chừng còn có cháu rồi nha, em sẽ đến quảng trường nhảy múa, nếu có ý nghĩ, thì quen biết lão đầu nào đó rồi thuận mắt hẹn hò..."

Cô càng nói càng hưng phấn.

Cũng không phát giác được, Chu Minh Phong đã dừng bước.

Kỳ thật trong kế hoạch nhân sinh của Khương Tân Tân, không có hạng mục kết hôn, có lẽ nói, trước khi xuyên sách con người hai mươi sáu tuổi này, chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng không có kế hoạch.

Thời điểm đó, cô tuyệt đối nghĩ không ra, có một ngày cô sẽ trở thành vợ của người ta, với lại, loại ràng buộc này, một cuộc sống hôn nhân, cũng không buồn chán như trong tưởng của cô.

"Ân, rất đặc sắc." Chu Minh Phong nhạt tiếng nói.

Khương Tân Tân: "Hắc hắc em cũng cảm thấy vậy."

Chu Minh Phong lập tức chuyển sang chủ đề khác, hỏi: "Vậy em có để ý trong kế hoạch nhân sinh có thêm anh không?"

Khương Tân Tân sững sờ: "Có ý gì?"

"Ví dụ như, sau năm mươi tuổi em có thể tiêu xài tiền anh kiếm được."

Khương Tân Tân nghĩ nghĩ: Cái này có thể!! Tiền Chu Minh Phong kiếm được có tiêu xài mấy đời cũng không hết a!

"Hay là, cùng anh nhảy giao lưu."

"Tỉ như, cùng anh hẹn hò."

Khương Tân Tân trợn tròn mắt: "Rốt cuộc là anh có ý gì."

Chu Minh Phong thở dài một hơi.

Nếu như cô không uống rượu, thì sẽ sớm nhận ra từ lúc nói kế hoạch nhân sinh, cô sẽ hiểu được anh đang muốn nói đến điều gì.

Chẳng lẽ cô cảm thấy, anh nhàm chán đến mức nói kế hoạch nhân sinh của mình sao?

"Ý là muốn cầu hôn." Anh bất đắc dĩ nói.

Khương Tân Tân: "..."

"Thế nhưng không phải chúng ta đã lĩnh chứng rồi sao?"

Chẳng lẽ ký ức của cô rối loạn?

Bọn họ không phải đã là vợ chồng rồi sao? Bây giờ còn muốn cầu hôn?

"Ân." Chu Minh Phong điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục cõng cô đi về phía trước: "Nhưng anh với em chưa từng cầu hôn em, miễn cho em về sau cảm thấy tiếc nuối."

*

Khương Tân Tân rất dính chiêu này.

Chu Minh Phong cũng nhìn thấu cô.

Mặc dù hiện tại bọn họ đã không còn là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng chỗ sâu trong lòng, Khương Tân Tân đối với cuộc hôn nhân này, lòng cảm mến không quá mạnh.

Nói Chu Minh Phong là chồng, không bằng nói là bạn trai.

Đã là bạn trai, vậy thì phải có màn cầu hôn long trọng!

Khương Tân Tân trên đường đi đều cười đần độn. Đếm trên đầu ngón tay tính toán, cô có tận mấy vị cầu hôn nha, mặc dù cô không đồng ý, nhưng màn cầu hôn cô đã gặp, có chút cao hứng, là một đám người chứng kiến cảnh cầm hoa hồng cùng nhẫn kim cương ra sân, còn không cao hứng, là giấu diếm cô, chờ đến sân bay cô mới phát hiện sắp đi nam cực... Đến nay cô vẫn nhớ chuyện này, cô vẫn phát điên như cũ!!

Tiên sinh Chu Minh Phong cầu hôn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Thân là tổng tài, đừng nói là pháo hoa, ngay cả cánh hoa hồng cô cũng không thấy!

Đừng nói gì cái gì mà trứng bồ câu.

Nhưng không biết vì cái gì, cô cảm nhận được, trong lòng được lấp đầy.

Là kiểu hài lòng, kiểu an tâm đó, là độc nhất vô nhị.

Sự thật chứng minh, Khương Tân Tân cao hứng, là sẽ cho phúc lợi.

Lần trước uống say cô muốn bơi lội, hiện tại với thời tiết này trừ phi trong bể bơi có vàng hoặc kim cương, nếu không cô sẽ không nhảy xuống.

Lần này, cô lựa chọn rất có trình tự, đó là ngâm mình trong bồn tắm.

Cô đưa tay nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, suy nghĩ lại câu kia của Chu Minh Phong "Anh đi đâu để tìm được một người tên Tân Tân đây", nhất thời vui vẻ, cô cầm điện thoại mình đặt ở trên kệ gần bồn tắm, rồi nhắn tin Wechat cho Chu Minh Phong đang ngồi làm việc trên giường: 【... Nhân viên Chu cứu với, chân của mỹ nhân ngư hình như bị chuột rút. 】

Hắc hắc.

*

Ngày hôm sau, Chu Minh Phong vì cái nghề nghiệp mới của mình mà "Đến trễ".

Hội nghị vào buổi sáng lúc chín rưỡi.

Trợ lý Lưu còn không hiểu làm sao, Chu tổng luôn luôn đến công ty trước tám giờ, mà hôm nay vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.