Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 93: Thần tiên có thể trị ba cậu cuối cùng đã đến



Chu Minh Phong đến họp trễ, Khương Tân Tân đến cuộc họp hội phụ huynh cũng suýt nữa trễ.

Trường học rất xem trọng học sinh cấp 3, sau lần thi thứ nhất, thì tổ chức mở họp phụ huynh. Khương Tân Tân không tính là phụ huynh đến cuối cùng, rất nhiều vị phụ huynh khác so với cô bận hơn nhiều, chờ mãi thì người mới đến đông đủ, chủ nhiệm lớp là Trần lão sư đưa xếp hạng thành tích thi lần này cho bọn họ xem.

Làm Khương Tân Tân vui chính là, Chu Diễn tiến bộ phi thường lớn!

Lúc đầu lớp học có hai mươi bốn học sinh, lần này thêm một học sinh chuyển trường đến, tất cả là hai mươi lăm học sinh.

Chu Diễn xếp ở vị trí thứ mười ba.

Cô còn nhớ rõ cuối học kỳ trước khi tới tham gia họp phụ huynh, Chu Diễn xếp ở thứ hạng đếm ngược từ dưới lên, hiện tại đã tới vị trí gần top mười.

Từ lúc cậu bắt đầu học tập lại đến bây giờ, thời gian chỉ tầm hai tháng, mà cậu tiến bộ được như này, tự nhiên Khương Tân Tân nở mày nở mặt.

Những vị phụ huynh khác nhìn phiếu điểm xong, đều nhìn về phía Khương Tân Tân.

Rồi từng cơn sóng nịnh hót liên tiếp đến——

"Chu phu nhân, Chu Diễn tiến bộ thật lớn, sớm nghe nói nó đang nghiêm túc học tập, ài, thật là khiến người ta hâm mộ, nhìn con nhà tôi mà xem, lần này vẫn xếp thứ hai mươi."

"Nghe nói lúc sơ trung thành tích của Chu Diễn cũng tốt, nếu muốn học lại cũng rất dễ dàng, bất quá, Chu phu nhân khẳng định đã tốn không ít công phu a?"

Mọi người đều biết, Chu Diễn với mẹ kế có quan hệ rất tốt.

Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, cậu thay đổi như thế lớn, đột nhiên nỗ lực học tập, cái này không có cố gắng của mẹ kế, ai cũng không tin.

Khương Tân Tân lại không cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến mình mấy.

Cô đâu có nấu canh gà tẩm bổ cho cậu.

Lại nói, Chu Diễn cần cái đồ gọi là canh gà sao? Chu Minh Phong nói, Chu Diễn đã bình thường trở lại, chỉ cần không làm ăn phạm pháp, tương lai cậu sẽ tốt hơn so với người khác.

Đây là Chu Diễn đã hoàn toàn nghĩ thông rồi.

Ai bảo cậu có chí hướng rất xa chứ?

Sau khi họp phụ huynh xong, Khương Tân Tân không giống những nhà khác vội vàng rời đi, mà cô đưa Chu Diễn đến nhà ăn để giải quyết cơm trưa.

Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Chu Diễn một mặt rầu rĩ không vui.

"Sao vậy?" Khương Tân Tân thấy cậu chỉ dùng cái nĩa lay lay miếng thịt bò, mở miệng hỏi.

Chu Diễn không nói chuyện.

Giống như là thịt bò đắc tội cậu vậy.

Khương Tân Tân nghĩ nghĩ: "Là vì thành tích thi sao?"

Chu Diễn bị nói trúng, cũng không buồn bực, cúi đầu ăn một miếng cơm: "Thi quá kém."

So với tưởng tượng của cậu kém hơn nhiều.

Lúc đầu cậu còn tưởng mình có thể lọt vào top 10.

Khương Tân Tân kinh ngạc không thôi: "Kém sao?"

Nếu như không phải nhìn cậu thật sự rất khó chịu, thì cô còn nghi ngờ cậu đang khoe khoang.

Dù sao thì cậu cũng là tiểu Versailles do lão Versailles sinh mà ~

Khương Tân Tân thấy cậu lại không lên tiếng, dứt khoát từ trong túi lấy ra tờ giấy xếp hạng. Cô biết từng bạn học trong lớp của Chu Diễn, bởi vì cô rất quen phụ huynh những bạn học này, cho nên cô hiểu rất rõ tình huống: "Ban đầu lớp cậu có hai mươi bốn người, có chín người là trường học đặc cách tuyển vào và miễn học phí, những người này đều là học sinh giỏi ở cấp 2, thành tích không cần phải nhắc lại, tôi nghe Trần lão sư nói qua, chín người này chỉ cần phát huy như bình thường, thì đều có thể đỗ vào mấy trường như 985, 211, còn mười lăm người khác bao gồm cả cậu đều nộp học phí bình thường, cho nên thành tích không được tính là rất tốt, bởi vì mục tiêu của mười lăm học sinh này không phải vì thi đại học..."

"Hiện tại còn có một bạn học tên Kiều Tố mới tới..." Khương Tân Tân nhìn vị trí thứ ba trong danh sách xếp hạng: "Cô ấy cũng là học sinh giỏi của trường trung học số 4, cho nên, lớp cậu có mười người thành tích rất tốt, cậu có thể xếp thứ mười ba, nói thật, đã vượt quá dự liệu của tôi."

Cô không khách khí nói: "Trước đó tôi cho là cậu thi được thứ hạng thứ mười lăm đã là cao nhất rồi."

Chu Diễn ngẩng đầu, như là bị tức chết. Lúc này còn ngây thơ ngăn cô lấy miếng thịt bò trong đĩa của cậu.

"Tôi nói ở đây chính là thật a, cũng không phải chỉ có một mình cậu đang cố gắng học tập." Khương Tân Tân nói: "Thời gian những người khác bỏ ra cũng không phải là số 0, cậu rất thông minh, bọn họ cũng giống vậy a, lại nói, cậu cũng rất lợi hại, với khoảng thời gian ngắn mà có thể thi được như thế..."

Nói đến đoạn sau, Khương Tân Tân có chút ghen ghét.

Chu Diễn đồ đầu dưa này lớn lên như nào vậy a!

Trước khi xuyên sách cô không phải không có cố gắng, liều mạng với năm cuối cấp ba, thứ hạng của cô tăng lên năm bậc thôi mà cô đã vui đến phát khóc.

Quả nhiên Chu Diễn bị Khương Tân Tân an ủi thành công.

Sau khi ăn xong cơm thịt bò, cậu liền trở về lớp học bắt đầu làm một hảo hán cương trực, còn có thể tiếp tục đầu đâm vào biển học năm trăm năm.

Khương Tân Tân thấy Chu Diễn là người có chí không nản lòng, buổi tối còn nói với Chu Minh Phong, bảo anh cũng đi cổ vũ con trai mình một chút.

Kết quả Chu Minh Phong đứng bên giường, tiếp nhận phiếu điểm trong tay cô rồi nhìn thoáng qua, trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: "Mẹ chiều con hư."

Khương Tân Tân: "???"

Mẹ chiều?

Cứu mạng năm nay cô mới hai mươi bảy, câu nói này từ trong miệng anh nói ra, khiến cô cảm thấy mình già thêm hai mươi tuổi.

"Anh sẽ không an ủi nó." Ngữ khí Chu Minh Phong bình tĩnh nói: "Anh mà an ủi nó, thì nó sẽ nghĩ anh đang mỉa mai nó."

Khương Tân Tân vẫn thấy không được: "Vậy anh biết trước kia anh đối với nó không được tốt đi..."

"Vẫn là câu nói kia. Anh chưa từng đả kích hay mỉa mai nó, đây đều là lời nói thật."

Khương Tân Tân nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của anh, nghĩ nghĩ, nếu như anh thật sự đi an ủi Chu Diễn, khả năng Chu Diễn sẽ tức giận đi...

Người này thật không thích hợp làm người ba đáng tin. Cũng không thích hợp biểu lộ cái gì mà cha con tình thâm.

"Được rồi!" Khương Tân Tân vung tay lên: "Anh cứ phụ trách kiếm tiền đi, em với con trai anh có thể coi là thú nuốt vàng, nuốt tiền."

Chu Minh Phong đang chậm rãi tháo cúc tay áo, nghe thấy vậy nhìn cô một cái.

"Nuôi em là chuyện đương nhiên." Chu Minh Phong nhạt nói; "Còn nuôi nó? Chỉ còn gần hai năm nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của nó."

Khương Tân Tân: "..."

Không phải anh xem lời nói lúc ấy của Chu Diễn là thật chứ? Vẫn còn so đo sao.

Hai cha con này thật khó đối phó mà, cũng đặc biệt cố chấp.

Chu Diễn cũng giống vậy. Thỉnh thoảng treo câu sau mười tám tuổi cậu sẽ tự lập ở trên miệng, Khương Tân Tân có ý nói cho cậu biết giá phòng hiện tại, đều bị cậu cắt ngang, lại còn bị cậu nói là tục khí.

"Khương nữ sĩ, sau này đừng quá hẹp hòi, tôi không quan tâm đến tiền của ba tôi đâu, vậy nên vì tương lai cuộc sống sau này, cô phải liều mạng tiêu tiền, tiền của ba tôi cô đâu thể xài hết được."

Chu Diễn còn nói: "Cho cô một mục tiêu, lúc nào đó mà cô có thể xài hết tiền của ba tôi, thì lúc đó quần của tôi cho cô tùy tiện may vá."

Giọng điệu như là đã hi sinh điều gì đó lớn lao lắm, cho cô may vá quần như là một cực hình??

Ba cậu muốn tôi khâu cúc áo cho còn phải cầu nửa ngày đấy!

Khương Tân Tân: "?"

*

Làm Khương Tân Tân ngạc nhiên chính là, Nghiêm phu nhân chủ động gọi điện thoại cho cô, hẹn cả nhà cô đến nhà họ ăn cơm.

Lúc đầu Khương Tân Tân vẫn còn chưa hiểu, về sau mới biết được, trong khoảng thời gian này Chu Diễn trầm mê học tập, thái độ tích cực học tập đó đã ảnh hưởng một phần đến Nghiêm Chính Phi, Nghiêm Chính Phi gần đây cũng bắt đầu học lại, bất quá từ nhỏ đến lớn cậu không phải là học bá, bởi vậy trong học tập phải cật lực cố gắng, nhìn cậu cậu tích cực như vậy, khiến cho vợ chồng Nghiêm gia bất ngờ không thôi.

Gia cảnh của Nghiêm Chính Phi cũng rất tốt, khắp nơi trên mảng đất Yên Kinh này, đều gọi là cậu là phú nhị đại.

Khương Tân Tân cảm thấy mình muốn buôn chuyện.

Chủ yếu là trong khoảng thời gian này, ngày nào cô cũng đến trường học, với tần suất như thế mà cô không gặp được Vân Hinh.

Ngồi ở ghế cạnh tài xế, cô quay đầu nhìn về phía Chu Diễn ngồi đằng sau, hiếu kì hỏi: "Gần đây sao không thấy Vân Hinh đi cùng các cậu nữa?"

Chu Diễn lườm cô một cái: "Cô đây là biết rõ mà còn cố hỏi."

Hiện tại Vân Hinh nhìn thấy Khương Tân Tân, tựa như là chuột thấy mèo, tránh còn không kịp, sao có thể xuất hiện ở trước mặt cô được.

"Cái đó thật xong rồi." Khương Tân Tân nâng mặt: "Khẳng định cô ấy càng ghét tôi hơn."

Lúc đầu Chu Diễn học cùng lớp với Vân Hinh, học kì hai này, không biết chuyện gì xảy ra, mà Vân Hinh chuyển lớp.

Hiện tại cô ấy không còn ở cùng một tòa dạy học với Chu Diễn.

Khương Tân Tân suy đoán, đây chắc là do quyết định của Vân tiên sinh cùng Vân phu nhân.

Chu Diễn im lặng: "Tôi cảm thấy cô đặc biệt để ý tới chuyện đó."

"Đương nhiên, con người của tôi thù rất dai."

Một mực chuyên tâm lái xe —Chu Minh Phong đột nhiên mở miệng: "Lần trước Vân tiên sinh có tới tìm anh."

Nói đến đây, anh lại bị mắc bệnh cũ, không mở miệng nói chuyện nữa.

"Anh là cái bàn tính sao?" Khương Tân Tân nói: "Em làm một chút thì anh động một cái, nhanh nói rõ ràng ra đi, đừng có mà thừa nước đục thả câu."

Ngồi ở phía sau — Chu Diễn vội vàng cúi đầu, che giấu ý cười nỗi đau của người khác trên mặt, giờ phút này trên mặt cậu như một emoji sinh động: Đánh nhau đánh nhau. jpg

Cậu đột nhiên nghĩ đến nguyện vọng của mình khi còn bé.

Thần tiên có thể trị ba cậu cuối cùng đã đến.

Cũng chỉ có Khương nữ sĩ mới có thể âm dương quái khí làm tổn thương ba cậu, ba cậu lại còn không tức giận, mà lại dương dương tự đắc.

Quả nhiên Chu Minh Phong lần này không muốn mua hòm, thanh âm ổn định nói: "Người ta là đến xin lỗi, vì hành vi của Vân Hinh với phu nhân anh ấy. Anh ấy đề nghị, muốn mời chúng ta đến nhà chơi, anh đã cự tuyệt. Đúng rồi, anh ấy hỏi anh một chuyện, hỏi anh là a Diễn với Vân Hinh có phải đang yêu nhau hay không."

Chu Diễn: "...?"

Khương Tân Tân vội vàng hỏi: "Vậy anh trả lời như thế nào."

Chu Minh Phong nói: "Anh nói, anh kiên quyết phản đối hành vi yêu sớm."

Đầu Khương Tân Tân như được khai thông.

Trong nháy mắt đã biết ẩn tình trong chuyện này, mặc dù Chu Diễn với Vân Hinh đều là học sinh mười sáu mười bảy tuổi, vẫn là vị thành niên, nhưng trong vòng hào môn, có những chuyện như sau khi thành niên liền đính hôn. Vân gia phát triển cũng không kém, nhưng so với Chu gia mà nói, kém quá nhiều. Chu Diễn lại là con trai duy nhất của Chu Minh Phong, nếu nói bên Vân gia không có tâm tư gì, khẳng định không có chuyện đó.

Bất quá, ngày đó ở yến hội, rõ ràng Vân phu nhân không nhớ tới chuyện này, cho nên không thể khống chế được sắc mặt nên đã đắc tội Chu Minh Phong.

Về sau Vân tiên sinh đến tìm Chu Minh Phong nhận lỗi, vì ý vị sâu xa, Vân tiên sinh đã hỏi một vấn đề như vậy.

Chu Minh Phong trả lời không đúng, thì không thỏa đáng.

Có thể tưởng tượng ra, nếu như trả lời "Không phải", thì Vân tiên sinh nhất định sẽ thừa cơ tố khổ một phen, ví dụ như nói, con gái mình có chấp niệm với Chu Diễn như thế nào.

Đây chẳng phải là cho người ta cơ hội sao?

Nhưng nếu như anh nói kiên quyết phản đối hành vi yêu sớm, vậy là thái độ của anh rất rõ ràng sáng suốt. Bất luận có phải hay không phải, anh đều phản đối.

Cũng khó trách Vân tiên sinh chuyển lớp cho Vân Hinh.

Không hổ là người đàn ông cô thích, cứ như vậy nói trúng tim đen.

Chu Diễn vẫn chưa hiểu được dụng tâm của Chu Minh Phong, nghe được lời này còn rất ngốc: "Con với cậu ấy cũng chỉ là bạn bè, nào có yêu đương!"

Cậu cảm thấy, ba cậu chắc chắn đã biết.

Vậy tại sao không làm rõ cho cậu, để cho người ta hiểu lầm cậu với Vân Hinh có loại quan hệ đó?!

Suy nghĩ lại một chút, bữa tiệc tối ngày đó Khương Tân Tân luôn bênh vực cậu, muốn bao nhiêu sức thì có bấy nhiêu sức.

Kết quả ba cậu như này...

Không so sánh thì không tổn thương.

Chu Diễn tức giận nói thầm: "Thật sự im lặng sao."

Hiện tại lá gan của cậu cũng rất lớn, chí ít dám ở trước mặt ba cậu, nhẹ nhàng, nhỏ giọng phàn nàn.

Khương Tân Tân: "..."

Chu Minh Phong: "..."

Quên đi.