Xuyên Thành Nam Chính Trong Cẩu Huyết Ngược Văn

Chương 27: Sinh khí



Cố Đức Bách ở chỗ nào cũng đều tìm không thấy Trang Hàn, cái mạng già rớt hơn nửa.

Tinh thần mệt mỏi về tới nhà, vừa thấy Cố Sương còn không có ở nhà. Ông cảm thấy Trang Hàn sở dĩ đối đãi Cố gia như vậy, khẳng định là bởi vì Cố Tư. Hiện tại đến đối phương người còn tìm không thấy, biện pháp duy nhất chính là để Cố Sương đi tìm Trang Hàn, hy vọng Trang Hàn nhìn lại đoạn thời gian yêu đương với Cố Sương trước kia, không cần đối với Cố gia đuổi tận giết tuyệt.

Ông gọi điện cho Cố Sương, người tiếp điện thoại lại là một người đàn ông.

Cố Đức Bách cảm thấy không thích hợp, liền hỏi anh: “Cậu là ai? Điện thoại Sương Sương vì sao ở trên tay cậu?”

Cố Sương đang nằm ở bên người Lâm Tô khóc sướt mướt, Lâm Tô hỏi cô: “Ba em gọi điện thoại đến, muốn tiếp hay không?”

Cố Sương lúc này ai cũng không nghĩ tới, cũng không muốn cùng bất luận kẻ nào nói chuyện, cô thét chói tai nói: “Mang đi mang đi!”

“Nga.” Lâm Tô liền kết thúc cuộc gọi sau đó đóng máy.

“Tôi sẽ không buông tha Cố Tư.” Cố Sương oán hận nói: “Chị ta thế nhưng ném tôi ở chỗ này, đưa tôi cho bọn hắn, tôi chính là chết cũng sẽ không bỏ qua cho chị ta.”

Lâm Tô ở một bên lột quả cam ăn, nghe vậy hơi hơi giương mắt nói: “Tôi thấy vị hôn phu trước kia của em thật sự rất thích cô ta, em đừng nên lăn lộn nữa.”

“Sao lại có thể?” Cố Sương giương một đôi mắt tất cả đều là tơ máu nhìn Lâm Tô, “Chị ta đối xử với tôi như vậy, anh muốn tôi làm sao bây giờ?”

“Không phải là do em hại cô ta trước sao.” Vẻ mặt Lâm Tô không thèm để ý nói: “Em tính kế không thành phản lại bị hại, gieo gió gặt bão.”

“Tôi sẽ không ngồi yên như vậy!” Cố Sương ngồi dậy cuồng loạn rống lên một tiếng, bắt lấy bả vai Lâm Tô nói: “Anh cần phải giúp tôi!”

Lâm Tô nói: “Tôi phiền thật sự, không muốn giúp.”

“Anh cần phải giúp tôi.” Cố Sương âm ngoan nhìn Lâm Tô nói: “Có phải tôi bị nam nhân ghê tởm ngủ rồi, anh ghét bỏ tôi hay không? Tôi nói cho anh biết, lúc trước lần đầu tiên của tôi chính là cho anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”

Lâm Tô phiền không chịu được, nói: “Được được được tôi giúp em, nhưng em tính giết chết Cố Tư sao? Tôi không cảm thấy vị hôn phu trước của em còn thích em.”

Cố Sương nhớ tới đoạn thời gian trước ở công viên nói chuyện với Cố Tư, cười lạnh nói: “Cố Tư không chiếm được liền hủy diệt, tôi cũng có thể làm như vậy. Là hai người họ huỷ hoại tôi, tôi sẽ không để cho bọn họ sống tốt.”

Lâm Tô gật gật đầu. Cố Sương bắt lấy tay anh, quả quýt trong tay anh rơi xuống đất, Cố Sương nói: “Đầu tiên anh giúp tôi đối phó với nam nhân dám chạm vào tôi kia, tôi tưởng tượng hắn còn ở dưới bầu trời hô hấp cùng tôi, liền có cảm giác ghê tởm muốn chết. Còn có Hướng Linh kia, nhất định là con ả hại tôi, ả căn bản không có hạ thuốc vào ly rượu của Cố Tư, ả cùng Cố Tư liên thủ lại hại tôi, tôi sẽ không buông tha ả.”

Bệnh Cố Tư cũng không quá nghiêm trọng, rất nhanh đã tốt trở lại.

Hết bệnh rồi tay cũng tốt hơn, Cố Tư liền phải đi làm việc.

Nàng đã sớm cùng công ty liên hệ tốt, tùy thời có thể đi làm.

Sáng hôm nay dì Tôn làm bữa sáng thật phong phú, sau khi Trang Hàn ăn cơm xong nói với Cố Tư: “Tôi đưa em đến công ty.”

Cố Tư nói: “Sẽ không chậm trễ thời gian của anh chứ?”

“Không chậm trễ.” Trang Hàn lau lau miệng nói: “Tôi là lão bản, ai dám nói tôi đến trễ? Nhưng mà em không thể đến muộn, em biết lái xe không? Tôi mua cho em một chiếc xe để đi lại.”

Cố Tư biết lái xe, nhưng nếu nàng nói mình lái được, A Hàn có phải sẽ không tiếp tục đưa nàng đi hay không? Sau khi cân nhắc lợi hại, Cố Tư thành thật nói: “Em lái xe không tốt, em ở thời điểm lái xe thường phát ngốc.”

Trang Hàn ghét bỏ nói: “Thật là, nói nữ tài xế là sát thủ đường cái quả không sai tí nào, đến lái xe còn phát ngốc, vẫn là để tôi đưa em đi thì tốt hơn.”

Cố Tư không hề có cảm giác xấu hổ vì để liên luỵ tới các nữ đồng bào tài xế, ngược lại cảm thấy thật vui vẻ, A Hàn mỗi ngày đều phải đưa mình đi làm, thật tốt!

Trang Hàn không hề cảm giác được tâm tư nho nhỏ này của Cố Tư, hắn cảm thấy việc đưa Cố Tư đi làm là bình thường. Bằng không cái dạng này của nàng, trên đường còn sẽ phát sinh cái gì, trong chốc lát lại về nhà ở trước mặt mình khóc anh anh anh, vẫn là tự mình đưa nàng đi làm đi.

Lái xe đến dưới lầu công ty của Cố Tư, Trang Hàn nghĩ lấy bộ dáng bánh bao của nữ chính này, ở trong công ty phỏng chừng cũng là đối tượng bị khi dễ. Nàng bị khi dễ liền sẽ không vui, không vui thì chỉ số sẽ giảm xuống, chỉ số giảm xuống mình cũng sẽ không vui. Vì để mọi người đều có thể vui vẻ một chút, Trang Hàn thành tâm thành ý nói: “Nếu ở chỗ này công tác không vui liền nói cho tôi, tôi đổi cho em một công việc tốt hơn.”

Cố Tư có chút kinh ngạc nhìn Trang Hàn, A Hàn vì sao lại nói như vậy? Nhưng nàng cảm giác được Trang Hàn đang quan tâm, vì thế ngọt ngào nói: “Dạ, em đã biết.”

Xuống xe, Trang Hàn cảm giác mình vẫn thiếu cái gì, hắn lại hỏi: “Công ty có chỗ ăn cơm không? Giữa trưa đi nơi nào ăn cơm?”

“Bên cạnh có hàng ăn.” Cố Tư kiên nhẫn an ủi nói: “Chuyện ăn cơm không cần lo lắng, ngược lại là anh, em không thể đưa cơm cho anh, anh phải nhớ kỹ ăn cơm cho tốt nga.”

“Lúc em tan tầm thì trở về như thế nào? Nếu không vẫn là nên lái xe đi, ngồi xe buýt quá chậm còn đông người.” Nghĩ nghĩ hắn lại nói: “Lái xe cũng không an toàn, em nhìn quanh đây có đồn cảnh sát không? Nhỡ xảy ra chuyện, nếu không vẫn là để tôi tới đón em đi? Em chừng nào thì tan tầm, có thể chờ tôi đến không?”

Cố Tư do dự nói: “Anh làm việc một ngày còn muốn tới đón em, có phải quá vất vả không?”

“Không sao.” Trang Hàn nói: “Tôi còn có tài xế.” .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

“Vậy cũng được.” Cố Tư lo lắng nói: “Nếu anh cảm thấy vất vả thì đừng tới, em một người không thành vấn đề.”

Trang Hàn ưu sầu thở dài, cảm thấy mình không thể bảo hộ Cố Tư cả đời, hắn thở dài nói: “Được rồi, em vào làm đi.”

Nói xong hắn liền dùng một loại ánh mắt ưu sầu của người cha già đưa con gái vào đại học nhìn Cố Tư, Cố Tư đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên dư quang thấy một người, biểu tình nàng lập tức liền lạnh xuống.

Trang Hàn theo ánh mắt nàng nhìn lại, thấy một người phụ nữ tuổi tác không khác lắm so với Cố Tư, hắn nhớ tới bạn bè của Cố Tư cũng làm việc trong công ty này, liền hỏi: “Đây là Hướng Linh sao?”

“Ân.” Cố Tư gật gật đầu.

Trang Hàn xem mặt đoán ý, thấy sau khi Cố Tư nhìn thấy Hướng Linh đến chút tươi cười cũng không có, nhất định là có lý do. Hắn hỏi: “Ngày đó đi ra ngoài uống rượu, cùng Hướng Linh chơi không vui sao?”

Cố Tư chớp mắt một chút, cười một chút, nói: “Vâng.”

Trang Hàn nói: “Sẽ còn hòa hảo sao?”

Cố Tư: “Sẽ không.”

Nghe được lời này của Cố Tư, Trang Hàn một chút cũng không thấy ngoài ý muốn, mọi nữ nhân trong truyện giống như có thù với nữ chính, nghĩ cũng biết Hướng Linh này nhất định không phải thiệt tình đối đãi với nữ chính, nữ chính bị cô thương tổn, khó trách ngày đó vừa thấy mình liền khóc đến mức cực kỳ khó coi.

Hướng Linh đi vào cửa công ty, sau đó không thể tránh khỏi nhìn thấy Cố Tư. Nhìn Cố Tư lạnh lùng nhìn mình, Hướng Linh trong lòng run lên, sau đó đi tới chỗ Cố Tư nói: “Cố Tư, cậu... Cậu vẫn còn tốt đi?”

Mấy ngày nay cô kỳ thật cũng không tốt lắm, sau khi cô hại Cố Tư, Cố Sương liền hối hận, không có cho cô tiền. Đây cũng không phải cái chuyện có thể nói, cho nên cô cũng chỉ có thể đem khẩu khí này nuốt xuống. Không hối hận là không có khả năng, làm bạn cùng với Cố Tư tuy rằng không thể có rất nhiều tiền như thế, nhưng thường xuyên cùng Cố Tư đi ra ngoài ăn cơm đi dạo phố gì đó, Cố Tư cũng đều tương đối hào phóng.

Hiện tại đắc tội Cố Tư, mình một chút chỗ tốt cũng không vớt được, Hướng Linh hối hận đến xanh ruột.

Đối mặt với Hướng Linh, ngữ khí Cố Tư nhàn nhạt hỏi: “Cô cảm thấy tôi có tốt không?”

Hướng Linh nhìn bên người Cố Tư là người không phải năm đó các cô trong trường học thường xuyên nói đến - Trang Hàn thì còn có thể là ai? Cố Sương không phải nói lần này Trang Hàn liền sẽ cùng Cố Tư ly hôn sao, như thế nào còn ở bên nhau?

Thoạt nhìn cảm tình còn rất tốt. Hướng Linh trong lòng hoảng hốt, liền nói: “Cố Tư, Cố Tư cậu nghe mình giải thích, là Cố Sương bức mình làm như vậy, mình không có biện pháp a...”

Xem như là lọt vào trong sương mù Trang Hàn phản ứng lại, hỏi: “Cố Sương bức cô làm cái gì?”

Cố Tư không muốn để cho Trang Hàn biết chuyện này, nàng tính toán chờ thời cơ chín muồi, chờ mình có cơ hội trả thù lại. Vì thế nàng nói: “Không có việc gì, em phải đi làm rồi, A Hàn anh cũng đến công ty đi.”

“Đừng nói sang chuyện khác.” Trang Hàn nghiêm túc nhìn Hướng Linh nói: “Cố Sương rốt cuộc để cô làm cái gì?”

Hướng Linh bị dọa đến phát khóc, “Tôi cũng không biết cô ta muốn làm gì a, cô ta để tôi ở trong rượu hạ thuốc, để cho Cố Tư uống xong, sau đó mọi chuyện thế nào tôi cũng không rõ ràng lắm.”

Trang Hàn gật gật đầu, nói: “Tốt, tôi đã biết, cô cứ chờ xem.”

Hướng Linh bị hù chết, cho rằng Trang Hàn muốn trả thù cô, cô vội vàng bắt lấy tay Cố Tư nói: “Cố Tư, Cố Tư cậu buông tha mình đi, mình cũng không muốn a, là Cố Sương bức...”

Cố Tư yên lặng nhìn Hướng Linh trong chốc lát, bỗng nhiên cười với Trang Hàn một chút nói: “A Hàn, anh đừng trách cô ấy, dù sao em cũng không xảy ra chuyện gì.”

Trang Hàn không thể tưởng tượng được nhìn Cố Tư, đối với nữ chính thánh mẫu lại có lòng bao dung. Hắn khuyên nhủ: “Cố Tư, cô ta đối xử với em như vậy em còn không trách cô ta? Làm người tuy rằng phải thiện lương, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều đáng giá để em thiện lương đối đãi.”

Cố Tư đáng thương vô cùng liếc mắt nhìn Trang Hàn một cái, nói: “A Hàn, việc này anh cũng đừng quản đi.”

Trang Hàn nhắm mắt lại, tức giận nói: “Hừ, tôi mặc kệ em, tôi đi làm.”

Nói xong hắn liền lên xe, Cố Tư đứng ở tại chỗ nhìn theo Trang Hàn rời đi.

Hướng Linh nhẹ nhàng thở ra nói: “Cố Tư cảm ơn cậu, cậu thật là người tốt.”

Ánh mắt Cố Tư kỳ quái nhìn Hướng Linh nói: “Tôi xác thật là người tốt, nhưng giống như A Hàn nói vậy, cô không đáng để tôi đối tốt với cô. A Hàn rất tốt, dù tính là phải đối phó cũng sẽ không thật sự làm gì cô, cô vẫn là ngoan ngoãn chờ tôi đi.”

Hướng Linh nhìn đôi mắt Cố Tư, chỉ cảm thấy cả người giống như bị nước lạnh từ trên đầu rót xuống dưới, lạnh thấu. Cố Tư đi bộ môn đưa tin, tuy rằng thời điểm nàng từ chức thiếu chút nữa liền thăng chức, nhưng hiện tại trở về hết thảy đều đến.

Trong công ty còn có mấy đồng nghiệp trước kia, thấy Cố Tư đã trở lại, đều vây quanh bên cạnh bàn của nàng nói chuyện.

Lúc này cửa bộ môn bị gõ vài cái, mọi người nhìn qua, liền thấy tổng giám đốc công ty đứng ở cửa.

“Trịnh tổng.”

“Ân.” Trịnh Ninh gật gật đầu, sau đó nói với Cố Tư: “Cố Tư, tới văn phòng tôi một chút.”