Xuyên Thành Nam Chính Trong Cẩu Huyết Ngược Văn

Chương 6: Mẹ chồng độc ác



Trang Hàn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra.

Ánh nắng chạng vạng của hoàng hôn dịu dàng từ bên ngoài chiếu vào, hắn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, lười biếng vươn vai một cái, mới là ngày đầu tiên tới nơi này, sao hắn lại có cảm giác quen thuộc? Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mình xuyên vào thế giới này sao?

Trang Hàn rùng mình, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Lúc đến giờ tan tầm, hắn bảo tài xế chờ ở dưới lầu. Thật ra xuyên vào Trang tổng cũng khá tốt, ít nhất có thể làm cho hắn tận hưởng cuộc sống của kẻ có tiền một phen.

Sau khi lên xe, Trang Hàn nói: “Về nhà đón Cố Tư trước, sau đó đi về nhà ba mẹ ăn cơm tối.”

Trang Hàn thực sự không biết nhà ba mẹ hắn ở nơi nào, có điều cũng không sao, tài xế biết là được rồi.

Hắn ở trên xe nhắn cho Cố Tư một cái tin nhắn, bảo cô đi chuẩn bị, mình đang trên đường về nhà.

Tài xế còn chưa kịp lái xe, một bóng người màu đỏ đã bổ nhào vào cửa sổ xe. Trang Hàn sợ tới mức lui sang bên cạnh, thư ký rất không phối hợp dán mặt ở trên cửa sổ xe, “Trang tổng đi đâu vậy? Dẫn em đi với, người ta biết một nhà hàng, hương vị không tệ...”

Trang Hàn hoảng sợ đến mức đồng tử hơi co lại, quay đầu nói với tài xế: “Đi, ngay bây giờ, tốc độ nhanh một chút.”

Tài xế vô cùng nghe lời, chiếc xe vèo một cái vụt đi, bỏ lại thư ký ở rất xa phía sau.

Hình như cảm nhận được sự khác biệt của Trang Hàn ngày hôm nay, tài xế đánh bạo nói: “Trang tổng, thật ra phu nhân rất tốt, thư ký Ngô không bằng phu nhân.”

Trang Hàn chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ điều này tôi so với bất cứ ai cũng biết rõ hơn rất nhiều. Quan trọng là tôi thật sự không phải là Trang tổng, có một số việc chính là hữu tâm vô lực như vậy.

Xe dừng ở con đường bên ngoài biệt thự, Trang Hàn không xuống xe, mà là ở trên xe gọi điện cho Cố Tư. Điện thoại rất mau chóng được kết nối, Trang Hàn nói: “Tôi tới rồi, em chuẩn bị xong chưa?”

“Em xong rồi, ra cửa ngay đây.”

Vừa dứt lời, liền thấy cửa mở ra, Cố Tư từ trong nhà đi ra ngoài.

Cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc búi sau đầu. Hình như có trang điểm nhẹ, bởi vì sắc môi không có nhợt nhạt giống như ngày thường. Trang Hàn xuống xe, Cố Tư nhìn thấy hắn, nở nụ cười dịu dàng với hắn.

Đúng lúc đó có một cơn gió nhẹ thổi qua, Trang Hàn cảm thấy cơn gió này có chút kì lạ, giống như thổi vào trong lòng mình, trái tim nhỏ hơi ngứa.

Cố Tư đi đến trước mặt Trang Hàn, ngại ngùng hỏi: “Chiếc váy em mặc anh thấy thế nào?”

“Rất đẹp.” Trang Hàn nói: “Rất hợp với khí chất của em.”

Mặt Cố Tư lập tức đỏ bừng, Trang Hàn lúc ấy có chút hối hận. Lời nói cợt nhả như vậy, đã quên rằng người trước mắt này chính là người không thể trêu chọc vào.

“Khụ.” Hắn ho khan một cái nhằm che giấu sự ngại ngùng, mở cửa xe nói: “Vào đi.”

Hai người lên xe, nhất thời không có nói chuyện.

Trang Hàn không ngờ lại phát hiện ra mình có chút nhung nhớ cô thư ký xà tinh, tuy rằng cách thức cô làm phiền rất khó chịu, nhưng ở cùng cô sẽ không phải xấu hổ. Mình cũng sẽ không cần vắt hết óc tìm chủ đề, hơn nữa còn có thể nói bất cứ điều gì mình muốn.

Trang Hàn bối rối một lúc, nói: “À, chuyện công việc thế nào rồi? Thật ra tôi có thể giúp một chút, em không cần phải cảm thấy phiền phức.”

Cố Tư đã rất lâu rồi không có ngồi gần Trang Hàn như vậy, cô đang hưởng thụ cảm giác này. Đột nhiên bị Trang Hàn cắt ngang, suýt chút nữa không phản ứng kịp. Cô mở to mắt nhìn Trang Hàn, nhỏ giọng nói: “Chuyện công việc đã giải quyết xong, bên phía công ty trước kia em từng làm tỏ vẻ em có thể quay lại bất cứ lúc nào.”

“Vậy là tốt rồi.” Trang Hàn gật gật đầu, lại không biết nên nói gì.

Trong xe an tĩnh đến mức có thể nghe thấy vài thanh âm ở trên đường, cũng may khoảng cách không xa lắm, trong chốc lát đã đến. Lúc đến nơi, Trang Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng xuống xe, trong lòng nghĩ phải nhanh chóng tìm cơ hội ly hôn với Cố Tư, hình thức ở chung như vậy quả thật quá tra tấn người khác.

Giả thiết của biệt thự Trang gia ở trong sách là hào môn thế gia đặc biệt nhiều tiền, điều này được thể hiện ở quy mô của ngôi biệt thự cùng phòng ốc trang trí không khác gì cung điện cho vua. Ở trong trung tâm thành phố như thế, vị trí này là tấc đất tấc vàng, không những có thể xây một khu biệt thự, hơn nữa ở bên ngoài sân cũng lớn đến mức có thể xây thêm mấy tòa biệt thự nữa.

Trang Hàn một bên thầm nghĩ tất cả đều là do tác giả tưởng tượng ra, thực tế sao có thể được như vậy? Biệt thự ở chỗ này, đến một nhà hàng xóm cũng không có, ở lâu cũng có chút khó chịu. Một bên lại nhịn không được suy nghĩ, ở trong đây hưởng thụ cảm giác có tiền rồi, lúc trở về hiện thực ở trong căn nhà có hơn 90 mét vuông của mình kia có thể thích nghi được hay không, rốt cuộc từ giàu lại về nghèo khó.

Đi vào nhà với tâm trạng nặng nề, thấy một vị quý phụ nhân cười khanh khách nhìn mình. Cố Tư ở bên người Trang Hàn thật cẩn thận nói: “Mẹ.”

Trang Hàn nghe thấy, thân phận được xác nhận khiến hắn biết điều mà nói: “Mẹ.”

“Đến sớm như vậy sao?” Lâm Duyệt Dung cười khanh khách nói: “Các món ăn còn đang làm dở.”

“Không sao.” Trang Hàn nói: “Nói chuyện với mẹ một chút.”

Lâm Duyệt Dung che miệng cười thành tiếng, sau đó kéo tay Trang Hàn qua mà nói: “Hôm nay làm sao vậy? Cái miệng nhỏ nói ngọt như vậy sao?”

Như này mà được gọi là ngọt?

Trang Hàn không kìm được suy nghĩ rốt cuộc ngày thường mẹ con bọn họ ở chung như thế nào?

Hai mẹ con ngồi xuống cùng nhau, Trang Hàn thấy Cố Tư vẫn đứng ở đó, hắn liền nói: “Cùng ngồi xuống đi, đứng ở đó làm cái gì?”

Sắc mặt Cố Tư tái nhợt hơi hơi mỉm cười với hắn, động tác nhẹ nhàng ở bên cạnh người hắn ngồi xuống. Lúc Trang Hàn không chú ý, Lâm Duyệt Dung trợn trắng mắt nhìn cô.

Nói chưa đến hai ba câu, ba của Trang Hàn - Trang Ngôn từ trên lầu đi xuống dưới, nghiêm khắc nói với Trang Hàn: “Sao còn chưa lên lầu? Ở chỗ này với đàn bà con gái thì có cái gì để nói?”

Lâm Duyệt Dung nhíu mày nói: “Ông có ý gì? Con trai trò chuyện một chút với tôi thì đã làm sao?”

Hình như Trang Ngôn không có nghe thấy lời nói của bà, nói với Trang Hàn: “Còn không mau đi lên.”

Trang Hàn khó xử nhìn nhìn Cố Tư, trong lòng mắng chửi tác giả thật to, cũng không biết viết ngày thường nam chính cùng người trong nhà ở chung như thế nào, mình mới đến đây nhỡ lòi đuôi ra thì làm sao bây giờ?

Mới vừa lên lầu, đã nghe thấy Trang Ngôn hỏi: “Vương thị thế nào rồi?”

Trang Hàn đang suy nghĩ xem Vương thị này là người phương nào, Trang ba còn rất lạc hậu, còn gọi là Vương thị.

Hắn nào biết Vương thị là ai? Vì thế nói một câu không đầu không đuôi, “Cứ như vậy đi.”

“Cứ như vậy cái gì?” Hai mắt của Trang Ngôn trừng lớn, nói: “Không phải nói là muốn làm cho Vương thị phá sản sao? Sao bây giờ còn nói như vậy?”

“...” Trang Hàn hoảng sợ nhìn Trang Ngôn, hắn thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như này...

Trang Hàn vừa lên lầu, Cố Tư liền lập tức đứng dậy.

Khóe miệng của Lâm Duyệt Dung hơi nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ồ, làm cái gì vậy? Làm cho ai xem đây?”

Cố Tư cúi đầu không nói gì, Lâm Duyệt Dung nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Cố Tư một lúc, ghét bỏ nói: “Mặc cái gì thế này? Cô làm Trang thiếu phu nhân như vậy sao? Thảo nào con trai tôi không vui không muốn cô ra khỏi cửa, thật là vừa mất mặt vừa xấu hổ.”

Cố Tư không nói gì, trên thực tế đối với chuyện bị mẹ chồng châm chọc nói móc cô cũng đã thành thói quen. Ở trong lòng cô, chỉ cần Trang Hàn để ý đến mình, những cái khác cô đều có thể chịu đựng được.

Lâm Duyệt Dung thấy cô im lặng liền tức giận, “Hừ, bày ra sắc mặt như vậy cho ai xem? Vốn dĩ chính là mặt người chết, còn không biết trang điểm cho xinh đẹp, cô đây là đang coi thường tôi hay là coi thường con trai tôi?”

Lần trước tới nhà ba mẹ chồng, trang điểm có hơi diễm lệ đã bị Lâm Duyệt Dung mắng là đồ hồ ly tinh, lần này cố ý trang điểm nhạt đi, thì lại bị mắng là mặt của người chết. Cố Tư nhẹ giọng nói: “Lần sau con sẽ chú ý.”

Giống như là đang dùng tay đánh vào một đống bông mềm mại, không sướng tay, thật là làm người khác phát điên...

Lâm Duyệt Dung mỉa mai người khác, ngược lại lại khiến mình tức giận thêm. Đang lúc tức giận trợn trắng mắt, người hầu bưng một chén canh tới gần, “Phu nhân, đến giờ uống canh bổ dạ dày rồi.”

“Ừ.” Lâm Duyệt Dung đảo mắt, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ. Bà nặn ra một khuôn mặt tươi cười nhìn Cố Tư, nói: “Mẹ muốn uống canh, con còn đứng đó làm gì? Còn không mau bưng canh tới đây.”

Cố Tư bước tới bưng chén canh nóng hổi từ trên khay lên, chén vừa mới vào tay, mặt Cố Tư đã đỏ bừng. Cô cố nén nước mắt đưa canh đến trước mặt Lâm Duyệt Dung, “Mẹ, uống chút canh đi.”

Lâm Duyệt Dung mỉm cười ngâm nga nhìn cô, không có ý đưa tay ra cầm.